“Bọn họ muốn chạy trốn!” Có người hét lên. Trong nháy mắt đã có mấy bóng người xông tới.
“Hì Hì, hãy xem chiêu ‘thiên nữ tán hoa’ của bổn công tử đây!” Hoa Phi Hoa cười khẩy một tiếng, cánh hoa đầy trời vẩy đến mọi người, ai nấy vội vàng chạy trốn trối chết, nghe nói một khi đã trúng ‘Thiên nữ tán hoa’ của Hoa Phi Hoa thì không chết cũng tàn phế, bọn họ dĩ nhiên không muốn nếm thử chút nào.
Cánh hoa tản mác đi, ba người cũng biến mất dạng.
“Ài, lại thêm một đám ngu ngốc nữa rút lui!” Hoa Phi Hoa vừa thi triển khinh công đuổi theo hai người Nhược Hư, vừa lắc đầu lầm bầm nói.
Hàm Tuyết khẩn trương ôm lấy Nhược Hư, vận khởi khí lực toàn thân, nhận đúng phương hướng, toàn lực đi vội về trước, bên tai chỉ nghe được tiếng gió vù vù, hoàn toàn không biết đã chạy qua bao lâu. Đến khi Hàm Tuyết cảm thấy chân như mềm nhũn, cước bộ cũng tự nhiên chậm lại.
“Tiểu Tuyết, dừng lại thôi.” Nhược Hư thấp giọng nói, hắn cảm nhận được tiếng thở gấp của Hàm Tuyết, giọt giọt mồ hôi rơi đã rơi xuống mặt hắn.
Hàm Tuyết ngừng lại nhưng có chút không ổn, chân nàng mềm nhũn ngã luôn xuống đất, hai người thành ra lăn lộn trên mặt đất.
“A, thiếu gia, người không sao chứ?” Hàm Tuyết vội vàng bò dậy, đỡ Nhược Hư lên, khẩn trương hỏi han, sắc mặt dường như sắp khóc đến nơi.
“Không có việc gì đâu, Tiểu Tuyết, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi.” Nhược Hư mỉm cười, nhẹ giọng nói.
“Vâng.” Hàm Tuyết gật gật đầu, tựa vào người Nhược Hư, hai người cứ thế ngồi luôn xuống đất.
“Ầy, ta nói hai người các ngươi có nghỉ ngơi cũng phải tìm chỗ cho tốt một chút chứ.” Bên cạnh vang lên thanh âm của Hoa Phi Hoa.
“Liên quan gì đến ngươi chứ?” Hàm Tuyết giận đến trắng bệch liếc Hoa Phi Hoa.
“Ta nói đại mĩ nhân tiểu thư nghe, tốt xấu gì ta cũng đã giúp các người một lần, không cần phải đối xử với ta như vậy chứ?” Hoa Phi Hoa vẻ mặt oan ức nói.
“Hoa huynh, lần này thật sự là đa tạ huynh.” Nhược Hư dứng dậy, khẽ hành lễ.
“Hứa huynh đệ, không cần khách khí như thế, ta cũng là vì được người ta ủy thác thôi. Được rồi, các người xem, phía trước có một gian tiểu ốc, chúng ta hãy đến đó nghỉ ngơi chút đi.” Hoa Phi Hoa cười cười nói.
Nhược Hư gật đầu, ba người lần lượt tiến vào trong ngôi tiểu miếu ấy. Phòng quả thật rất nhỏ, bất quá được cái sạch sẽ, vẻ như có người thường xuyên dừng chân tại đây.
Trong phòng thực yên tĩnh. Hoa Phi Hoa tựa hồ có chút nhấp nhỏm, ánh mắt thường xuyên nhìn ra bên ngoài.
Hàm Tuyết tựa vào người Nhược Hư, ánh mắt long lanh không nỡ rời khỏi hắn. Nhược Hư cũng cảm giác được ánh mắt ấy nên có chút ngại ngùng không dám đón nhận. Thân thể mềm mại của nàng tỏa ra trận trận hương thơm ngát, xuyên vào mũi Nhược Hư, nhưng hắn vẫn không dám tiếp thụ.
“Hứa huynh đệ, phúc khí ngươi thật là tốt a!” Hoa Phi Hoa đột nhiên dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn Nhược Hư nói. Nhược Hư chỉ đành cười khổ, không nói gì thêm.
“Hứa huynh đệ, nghe nói ngươi chính là tình lang của Giang đại tiểu thư ở Đại Giang tiêu cục, có phải như vậy không?” Hoa Phi Hoa lại hỏi, giọng nói có chút khác thường.
“Này, sao ngươi lại phiền như vậy chứ?” Hàm Tuyết hung hăng trừng mắt với Hoa Phi Hoa.
“Đại mỹ nhân tiểu thư, …..”
“Không được gọi ta như thế, ta có tên đàng hoàng.” Hàm Tuyết tức giận nói.
“Tiểu Tuyết, không nên hung dữ với Hoa huynh như thế.” Nhược Hư thấp giọng nói, dù sao thì người ta cũng đã giúp đỡ hai người bọn họ.
“Nhìn bộ dạng của hắn thật không giống người tốt chút nào.” Hàm Tuyết lầm bầm rồi không nói thêm gì nữa, nàng bây giờ đối với Nhược Hư phải nói là ‘ cái gì cũng nghe’.
“Tiểu Tuyết cô nương, ta tuy không phải hạng người tốt nhưng đối với cô cũng đâu phải hạng xấu xa phải không nào.” Hoa Phi Hoa bất dắc dĩ nói, bị mỹ nữ đối đãi như vậy với hắn mà nói thật sự là một thất bại.
“Không phải mới lạ.” Hàm Tuyết lầm bầm.
“Chiêu này của ngươi không phải đối với ai cũng hữu dụng cả đâu.” Ngoài cửa vang lên một giọng nói thật êm tai, Hoa Phi Hoa trên mặt lộ rõ sự vui mừng. Một thân hình mỹ diệu xuất hiện nơi cửa, cả người khoác áo choàng đen, trên đầu đội một chiếc mũ trùm, mũ trùm che hết cả khuôn mặt, chỉ có thể lờ mờ thấy được một nét mặt xinh đẹp dị thường. Dáng vẻ nàng cao thon gói gọn trong bộ y phục bó sát, lung linh mờ ảo, hết sức dụ nhân. Ánh mắt tham lam của Hoa Phi Hoa đang dính chặt vào nàng không sao rời đi được.
“Ánh mắt của ngươi không thể thành thật một chút được à?” Thanh âm của nữ tử có chút trách cứ.
“Ồ, ồ được chứ, ta không nhìn nữa là được chứ gì.” Hoa Phi Hoa có chút xấu hổ đáp, cố sức quay đầu đi chỗ khác, có điều hình như vẫn trộm liếc nàng. Hắc y nữ tử khẽ thở dài, đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng biết đức hạnh của hắn.
“Khi nào thì ngươi mới có thể sửa đây?” Nữ tử lại thở dài.
“Nếu nàng nguyện ý gả cho ta, ta lập tức sửa ngay.” Hoa Phi Hoa nhìn nàng nói.
“Vậy ngươi không cần sửa đâu.” Nữ tử nói vẻ bất đắc dĩ.
Hàm Tuyết và Nhược Hư lấy làm lạ nhìn hai người, vừa mới rồi còn tưởng bọn họ là tình nhân, bất quá lúc này quan sát lại thấy có vẻ không phải.
“Được rồi, người nàng muốn ta cứu nhân tiện cũng đang ở đây đấy.” Hoa Phi Hoa có chút mất mát nhìn Nhược Hư, nói với nữ tử kia.
Hắc y nữ tử chậm rãi quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Nhược Hư. Nhược Hư chỉ cảm thấy hai luồng điện lạnh lẽo đâm vào như xuyên thấu tim hắn. Thật là một ánh mắt sắc bén.
“Ngươi chính là Hứa Nhược?” Thật lâu sau, hắc y nữ tử mới lạnh lùng hỏi.
“Chính là tại hạ, xin hỏi cô nương là…..?” Nhược Hư gật đầu, nữ tử này gây cho hắn một loại áp lực rất lớn.
“Ngươi và Tiểu Nguyệt có quan hệ gì?” hắc y nữ tử lại lạnh nhạt hỏi.
“Xin được hỏi cô nương là ai?” Nhược Hư có chút không thoải mái, khẩu khí chất vấn của vị cô nương này khiến hắn không được tự nhiên.
“Ta là Giang Thanh Nguyệt.”
Nhược Hư ngây dại, thì ra trên thế gian này quả nhiên thật sự có hai Giang Thanh Nguyệt.
“Giang Thanh Nguyệt mà ngươi gặp chính là thị nữ của ta, gọi là Tiểu Nguyệt.” Giang Thanh Nguyệt nhẹ nhàng nói, lời nói đã đập tan mọi suy đoán của Nhược Hư, nguyên lai chỉ có một Giang Thanh Nguyệt, Tiểu Nguyệt kia không phải Giang Thanh Nguyệt thật sự.
“Thì ra là Giang cô nương, tại hạ thất lễ rồi.” Nhược Hư đột nhiên cảm thấy bội phục người nữ tử này. Gia đình nàng từ cao xuống thấp chỉ còn lại một mình nàng, thế nhưng hắn lại nhìn không ra nàng chất chứa vẻ bi thương nào, có thể thấy được nàng thật sự là một nữ tử rất kiên cường.
“Hứa công tử có thể nói cho ta biết, ngưươi cùng Tiểu Nguyệt có quan hệ gì không?” Ánh mắt Giang Thanh Nguyệt ánh lên sự đau xót, nàng hỏi.
“Là bằng hữu.” Nhược Hư cúi đầu, hạ giọng nói, ngữ khí ẩn chứa đau thương, “ Sau khi ta được Đại Giang tiêu cục cứu, chính nàng ấy đã chiếu cố đến ta, nàng ấy đối xử với ta rất tốt, nàng ấy thật sự là một hảo cô nương, tiếc là…..” Nhược Hư không nói tiếp được nữa.
“Chỉ là bằng hữu thôi sao?” Giang Thanh Nguyệt trong mắt vụt qua một tia sắc lạnh, “Nói như vậy Hứa công tử không thừa nhận mình là tình lang của Tiểu Nguyệt?”
“Có lẽ Giang tiểu thư đã hiểu lầm rồi, ta và Tiểu Nguyệt cô nương chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi, những lời đồn trên giang hồ không thể tin là thật được.” Nhược Hư thở dài nói.
“Si tình nữ tử - phụ tâm hán(*), xem ra Hứa công tử nhanh như vậy mà đã thay lòng đổi dạ, ta thật vì Tiểu Nguyệt mà thấy không đáng chút nào.” Giang Thanh Nguyệt lạnh lùng nói.
“Này, ngươi có nói lý lẽ không vậy, thiếu gia nhà ta đã nói là không có quan hệ cùng cái cô Tiểu Nguyệt gì đó mà!” Hàm Tuyết nhịn không được phải lên tiếng.
“Thiếu gia? Vị cô nương này, hình như ta đã gặp ở đâu, không biết nên xưng hô thế nào cho phải?” Giang Thanh Nguyệt thấy Hàm Tuyết có vẻ quen quen, nhẹ nhàng nói.
“Ta thấy ngươi nhận lầm người rồi, ta chưa bao giờ nhìn thấy ngươi.” Hàm Tuyết lạnh lùng nói.
“Giang Thanh Nguyệt ta không bao giờ nhận lầm người, chỉ là có chút ngạc nhiên mà thôi.” Giang Thanh Nguyệt chậm rãi nói, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nhược Hư.
“Hứa công tử có vẻ như không phải là họ Hứa.” Giang Thanh Nguyệt đột nhiên nói, Nhược Hư hơi chấn động.
“Giang tiểu thư thật biết nói đùa, tại hạ không họ Hứa thì họ gì?” Nhược Hư miễn cưỡng cười đáp.
“Ngươi họ gì không liên quan đến ta.” Giang Thanh Nguyệt lãnh đạm nói, “Ta bây giờ chỉ muốn biết, Tiểu Nguyệt trước khi chết đã nói gì với ngươi?”
“Tiểu Nguyệt