Hoa Nhược Hư ôm Tô Đại Nhi tiến vào khuê phòng của nàng, thấy hai người đi vào, Lưu Vân mặt hơi đỏ lên, liền vội vàng chạy ra ngoài.
Hoa Nhược Hư ngồi xuống, Tô Đại Nhi ngồi ở trên đùi hắn, mắt khép hờ lại không nói gì, chỉ lẳng lặng như đợi thời gian trôi qua.
"Nhược Hư ca ca, chàng về sau không được lâu như vậy mà không đến thăm Đại Nhi đó" Tô Đại Nhi chậm rãi mở đôi mắt đẹp ra, nũng nịu nói với Hoa Nhược Hư.
"Đại Nhi, bởi vì Thiên Tinh Minh vừa mới thành lập, cho nên mấy ngày nay ta bất rộn không thể rời đi được" Hoa Nhược Hư ôn nhu nói, đây cũng là sự giải thích của hắn.
"Nhược Hư ca ca, chàng thành lập Thiên Tinh Minh để làm gì vậy?" Tô Đại Nhi xoay chuyển thân thể, tìm một tư thế thoải mái nhất nằm trong lòng hắn, bĩu môi hỏi.
"Đại Nhi, nàng có muốn ở cũng một chỗ với ta không?" Hoa Nhược Hư nhẹ nhàng thở dài một tiếng, không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Nhược Hư ca ca, tâm của Đại Nhi chẳng lẽ chàng còn không hiểu sao?" Tô Đại Nhi sâu kín nói, cái gì có thể cho thì nàng đều đã giao cho hắn, bất kể là tấm thân hay trái tim của nàng.
"Đại Nhi, ta tự nhiên hiểu được, chỉ là Đại Nhi, nàng có thể buông tha địa vị Cung chủ của nàng bây giờ không?" Hoa Nhược Hư ngưng thần nhìn nàng, trong mắt hắn bao hàm thâm tình, nhưng cũng có rất nhiều sự bất đắc dĩ.
"Nhược Hư ca ca, thiếp tuy là Cung chủ Ma cung, nhưng cũng là Đại Nhi của chàng, chẳng lẽ như vậy còn không được sao?" Trong giọng nói của Tô Đại Nhi tràn ngập sự u oán, sắc mặt cũng hơi biến đổi.
"Đại Nhi, nàng nói cho ta biết, nếu nàng cái gì cũng không cần quản, chỉàm Đại Nhi cảu ta thôi, thì nàng có thể vui vẻ, sảng khoái hơn không?" Hoa Nhược Hư khẽ trầm ngâm một chút, rồi thấp giọng hỏi.
"Nhược Hư ca ca, thiếp không thể. Thiếp nguyện ý cả đời làm Đại Nhi của chàng, nhưng thiếp cũng không thể không làm Cung chủ" Tô Đại Nhi nhẹ nhàng nói, nếu nàng cái gì cũng không cần quản, chỉàm một cô gái thân lọt vào trong lưới tình, nàng quả thật có thể càng vui vẻ khoái hoạt. Nhưng nàng cũng không thể quên được cái chết của mẹ, cũng không thể buông thả cái trách nhiệm của nàng từ khi sinh ra đến giờ, Ma cung phải sinh tồn, nàng thân là Cung chủ Ma cung, có trách nhiệm làm cho Ma cung trong tay của nàng tiếp tục tồn tại, có trách nhiệm làm cho các đệ tử của Ma cung có thể tiếp tục sinh tồn.
"Nhất định sẽ có một ngày, Đại Nhi sẽ chỉ là Đại Nhi của ta, không hề là Cung chủ Ma cung nữa!" Hoa Nhược Hư thanh âm trầm thấp mà thong thả, rất kiên định, cũng rất tự tin. Một ngày nào đó, hắn sẽ không để cho người phụ nữ mà hắn yêu thân bất do kỷ, không để cho các nàng phải bất đắc dĩ nữa, Đại Nhi chung quy sẽ chỉ làm một nữ nhân bên hắn, có thể ung dung yên tâm ở trong lògn hắn mà làm nũng.
"Nhược Hư ca ca, hiện tại Đại Nhi chính là Đại Nhi của chàng mà" Tô Đại Nhi quay tay quàng lên cổ hắn, đôi môi anh đào mê người chủ động đưa lên, trong giọng nói lại tràn ngập sự hấp dẫn.
Thân thể mềm mại động lòng người của Tô Đại Nhi vặn vẹo không an phận ở trên người hắn, dục vọng vừa mới bị Hoa Phi Mộng gợi lên trong khoảnh khắc lại bùng lên, lại càng thêm mãnh liệt, Hoa Nhược Hư tham lam hôn Tô Đại Nhi, ôm nàng ngã ra giường.
Hoa Nhược Hư lúc này đã tận tình xả hết sự tham lam cùng dục vọng lên thân thể vô cùng động lòng người này, liên tục xâm nhập cùng sự nhiệt tình ngập trời, ngọc thể dưới thân uyển chuyển hòa hợp, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ mê người. Hoa Nhược Hư đã quên hết mọi chuyện, trong mắt và tâm hắn đã chỉ còn có thân thể động lòng người nóng bỏng dưới thân mà thôi.
Tôn Vân Nhạn tinh tế thu thập đồ đạc, có chút lưu luyến nhìn căn phòng, rốt cuộc chậm rãi ra khỏi cửa. Cát Vân Tường cũng không có trong phòng, động tĩnh của nàng xem ra hoàn toàn không biết, Tôn Vân Nhạn không khỏi trong lòng chua xót, nàng tức giận mà đi, Cát Vân Tường căn bản cũng không đi tìm nàng, hiện tại xem ra nàng có đi đâu thì cũng không quan tâm.
"Sư tỷ, tỷ thực phải đi sao?" Ngoài cửa Phương Hiệp vẻ mặt đầy mâu thuẫn đứng ở đó, thấy Tôn Vân Nhạn đi ra vội vàng đón hỏi.
"Tiểu sư đệ, người hãy bảo trọng cho tốt!" Tôn Vân Nhạn ảm đạm gật đầu, ôn nhu nói.
"Sư tỷ, trời đã tối, không bằng ngày mai tỷ hãy đi?" Nhìn sắc trời, Phương Hiệp lại khuyên nhủ.
Tôn Vân Nhạn lắc lắc đầu, nàng một khắc cũng không muốn ở lại nơi này nữa.
Tôn Vân Nhạn thất hồn lạc phách ra khỏi Kim Lăng thành, đối với việc Phương Hiệp vẫn ở phía sau cách đó không xa tựa hồ cũng không phát hiện. Vốn Phương Hiệp nói muốn đưa nàng đi, nhưng lại bị nàng cự tuyệt, bởi vậy hắn đành phải âm thầm đi ở phía sau, bởi vì tình trạng của Tôn Vân Nhạn hiện tại xem ra cũng không mấy tốt, hắn thực sự là lo lắng.
"Sư tỷ, cẩn thận!" Phương Hiệp đột nhiên hét lên kinh hãi, bởi vì hắn đột nhiên thấy có mấy sợi dây bay với tốc độ kinh người cuốn tới Tôn Vân Nhạn, mà Tôn Vân Nhạn lại không hề hay biết. Không biết thì còn đỡ, hô lên một tiếng tựa hồ lại càng thêm không ổn.
Tôn Vân Nhạn mặc dù tâm tình đang ở mức cảnh giác thấp nhất, nhưng khi những sợi dây kia tiếp tới gần thì vẫn còn phản ứng kịp. Chẳng qua khi nghe được tiếng hô của Phương Hiệp, lại làm cho nàng ngẩn ra, đợi đến khi phản ứng lại thì đã không kịp, một sợi dây đã quấn quanh eo của nàng, còn một sợi khác đã điểm vào huyệt đạo.
"Sư tỷ]" Phương Hiệp lại hô lên một tiếng, đến khi hắn đuổi tới thì thân thể của Tôn Vân Nhạn đã bị cuốn đi.
"Tiểu đệ đệ, đi nói cho Cát Vân Tường biết, vợ của hắn cứ để cho ta trưng dụng hai ngày đi" Một thanh âm nhu mị truyền tới, lại làm cho Phương Hiệp kinh hãi thất sắc.
"Sắc yêu Bách Lý Hồ?" Phương Hiệp trong lòng thầm nghĩ, rồi vận công lực toàn thân mà truy đuổi theo Bách Lý Hồ.
"Đệ đệ tuấn tú, ta hiện tại không rảnh để tiếp ngươi, ngươi đừng đuổi theo nữa" Bách Lý Hồ một mặt dùng tốc độ nhanh hơn, nhanh chóng bỏ xa Phương Hiệp mấy trượng, một mặt kiều mỵ nói.
Rạng sáng hôm sau, Hoa Nhược Hư vội vàng quay về Hoa phủ. Tối hôm qua hắn cuối cùng cũng không thể trở về, chẳng qua cũng không phải là Tô Đại Nhi không cho hắn về, mà là bản thân hắn tới giờ mới rời đi được. Tối hôm qua khi cùng Tô Đại Nhi điên cuồng, đã đem chuyện đáp ứng buổi tối tới chỗ Tây Môn Lâm quên sạch sẽ, đến khi nhớ lại thì đã quá muộn.
Khi trở lại phòng mình, lại phát hiện Hoa Phi Mộng còn nằm ở trên giường không một tiếng động, khi nghe được thanh âm của hắn liền mở to mắt.
"Chàng, chàng đã đi cả tối mà không trở về!" Hoa Phi Mộng đứng lên, bộ dáng rất ủy khuất.
"Mộng Nhi, nàng còn chưa ngủ sao?" Hoa Nhược Hư có chút xấu hổ, ngồi xuống bên giường thấp giọng hỏi.
"Người ta chờ chàng cả một buổi tối!" Hoa Phi Mộng đột nhiên ngồi xuống, sau đó bổ nhào vào Hoa Nhược Hư, hai tay hung hăng ngắt nhéo Hoa Nhược Hư, bản tính dã man đã hoàn toàn lộ ra.
"Mộng Nhi, nàng nhẹ một chút được không?" Hoa Nhược Hư bị đau thiếu chút nữa đã hét lên.
"Mộng Nhi ngoan, đêm nay ta đến với nàng được không?" Xem bộ dáng kiều mỵ của nàng, Hoa Nhược Hư có chút động tâm, chẳng qua hiện tại là ban ngày, đương nhiên là còn chuyện quan trọng phải làm, bằng không hắn có thể sẽ không buông tha Hoa Phi Mộng.
"Nghĩ hay lắm, ta mới không cần chàng đến đó" Hoa Phi Mộng sắc mặt đỏ lên, tỏ vẻ xem thường hắn.
"Mộng