“Diệp đại tiên sinh, sao lại không thấy Nhị tiểu thư của Hoa gia ở đây vậy?” Viên Quang đại sư hơi chút kinh ngạc hỏi.
“Hoa nhị tiểu thư có việc không thể đi được, cho nên không thể nào đến được đây” Diệp Bất Nhị mỉm cười, bình tĩnh nói.
“Không biết Diệp đại tiên sinh mời mọi người đến đây là có chuyện gì muốn thương lượng?” Mặc dù đã bày hai bàn tiệc rượu nhưng xem điệu bộ của mọi người thì ai cũng biết không phải đến để uống rượu, nên Viên Quang đại sư lại đặt ra câu hỏi.
“Đại sư đừng nóng, mọi người trước hết ngồi xuống đã, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, mọi người trước hết dùng chút rượu thịt đi đã” Diệp Bất Nhị mời mọi người, nhưng trong mắt Diệp Vũ Ảnh lại xuất hiện vài tia mờ mịt.
Rượu qua ba tuần, Diệp Bất Nhị đứng lên, bắt đầu lên tiếng.
“Hôm nay mời các vị Chưởng môn đến đây, chỉ là có chuyện muốn tuyên bố một chút” Diệp Bất Nhị mỉm cười, “Bắt đầu từ hôm nay, liên minh Thất phái Tứ gia sẽ nhập vào Kim Lăng Diệp gia ta, không biết các vị có ý kiến gì không?” Trên mặt Diệp Bất Nhị lộ ra vài phần đắc ý.
Phản ứng của mọi người rất khác nhau, có người không có động tĩnh gì dường như sớm biết chuyện này rồi, nhưng có người lại chấn động, biến sắc, muốn đứng lên, nhưng mặt mày lập tức như tro tàn.
“Diệp đại tiên sinh, lão nạp không hiểu rõ ý của tiên sinh” Viên Quang đại sư cúi đầu niệm một câu phật hiệu, từ từ đứng lên.
“Bắt đầu từ hôm nay, tất cả đệ tử của liên minh Thất phái Tứ gia đều phải nghe theo lệnh của Diệp Bất Nhị ta, phải chấp hành mệnh lệnh của tại hạ, không biết tại hạ nói như vậy, đại sư đã hiểu hay chưa?” Diệp Bất Nhị cười lạnh một tiếng nói.
“Phụ thân, đây là…..” Diệp Vũ Ảnh hô lên một tiếng.
“Vũ Ảnh, không phải chuyện của con, con ở bên cạnh nghe là được” Diệp Bất Nhị khẽ quát một tiếng, không cho Diệp Vũ Ảnh hỏi tiếp.
Viên Quang đại sư thầm nghĩ đến tình thế trước mặt, trong lòng dấy lên một cảm giác không ổn. Mặc dù tình hình lúc này không rõ ràng, nhưng hắn lại rõ ràng có thể cảm nhận được vẻ tự tin nắm chắc phần thắng của Diệp Bất Nhị.
“Tại hạ nghĩ bây giờ Đại sư hẳn là không có ý kiến gì nữa chứ?” Diệp Bất Nhị cười lạnh, khóe miệng lộ ra vẻ tàn nhẫn, thân hình đột nhiên cử động, song chưởng phát ra đánh về phía Thanh Vân đạo trưởng – Chưởng môn Võ Đang, Tuệ Nguyệt sư thái – Chưởng môn Nga Mi và Trịnh Chánh Hùng – Chưởng môn Thanh Thành, chưởng phong hừng hực. Viên Quang đại sư thấy thế không khỏi sợ hãi trong lòng, Diệp Bất Nhị lại dùng đến Liệt Dương chưởng của phái Thiếu Lâm, loại chưởng lực này ở phái Thiếu Lâm cũng chỉ có Chưởng môn mới có thể tu luyện, nhưng không ngờ rằng Diệp Bất Nhị lại có thể thi triển.
Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba người kia không có bất cứ sức phản kháng nào đã ngã xuống mặt đất, khí tuyệt thân vong.
“Phụ thân, phụ thân, sao người có thể…..” Thân thể mềm mại của Diệp Vũ Ảnh run lên nhè nhẹ, dường như không thể tin được những điều vừa diễn ra là sự thực.
“Diệp Bất Nhị, thủ đoạn của ngươi thật tàn nhẫn” Trong lòng Viên Quang đại sư dâng lên một cảm giác bi phẫn.
“Phải không?” Diệp Bất Nhị dường như không nghe thấy câu trách của nữ nhi, cười nhạt với Viên Quang đại sư nhưng đầu lại quay sang gật đầu với bốn người phía sau. Trịnh Hành Anh phái Thanh Thành, Tuệ Tâm Nga Mi và Thanh Phong Võ Đang cùng nhảy lên đánh về phía Viên Quang đại sư, đều thi triển các chiêu thức mà chỉ có Chưởng môn mới được học.
Viên Quang đại sư đề khí định chống lại, nhưng lại phát hiện không thể vận công lực, một khắc sau hắn đã ngã xuống mặt đất.
“Ha ha ha…..” Diệp Bất Nhị điên cuồng cười lên, tiếng cười đinh tai nhức óc làm nền hầm ngầm cũng bị chấn động. Hai mắt Diệp Vũ Ảnh thừ ra nhìn phụ thân của mình, nàng hy vọng tất cả những điều này chỉ là do mình đang nằm mơ.
Hoa Ngọc Phượng dẫn theo hai người Phương Hiệp và Hoa Phi Hoa đi thẳng đến Hoa phủ.
“Sư đệ, sư tỷ của Phương công tử là Tôn Vân Nhạn đã rơi vào trong tay Bách Lý Hồ, đệ mau đi tìm Tô Đại Nhi, để muội ấy bảo Bách Lý Hồ thả người” Hoa Ngọc Phượng nhìn thấy Hoa Nhược Hư lập tức nói.
“Tôn Vân Nhạn?” Hoa Nhược Hư không khỏi nhớ đến Cát Vân Tường, trong lòng có chút không thoải mái: “Nàng ta bị bắt, sao Cát Vân Tường lại không đi cứu?”
“Hoa huynh, tại hạ chưa từng cầu người, nhưng hôm nay tại hạ cầu huynh cứu sư tỷ một lần, Phương Hiệp vô cùng cảm kích” Phương Hiệp chưa bao giờ lo lắng như ngày hôm nay, cũng chưa bao giờ thất thố như vậy.
“Phương huynh, Bách Lý hồ cũng không phải nghe lời Đại Nhi như vậy. Cho dù tại hạ bây giờ đi tìm Đại Nhi, tại hạ cũng không dám cam đoan có thể cứu lệnh sư tỷ ra” Hoa Nhược Hư thầm nghĩ, Bách Lý Hồ cũng không chỉ một lần ám toán hắn.
“Tóm lại đệ cứ đi thử xem, chỉ cần đệ hết sức tự nhiên sẽ không ai trách đệ” Hoa Ngọc Phượng nói, sau đó trong tay Hoa Nhược Hư lại vang lên lời truyền âm của nàng: “Đây là một cơ hội tốt cho đệ, có lẽ sau này Phương Hiệp có thể sẽ trở thành một trợ thủ rất đắc lực cho đệ”.
“Được rồi, tuy nhiên Đại Nhi luôn luôn không thích tại hạ dẫn người khác cùng đi cho nên Phương huynh trước hết ở lại trong Thiên Minh tinh của tại hạ, tại hạ sẽ cố hết sức để mang lệnh sư tỷ trở về” Hoa Nhược Hư trầm ngâm một chút rồi gật đầu, nói xong liền nói với Hoa Ngọc Phượng: “Nhị sư tỷ, tỷ thay đệ tiếp mọi người một chút, việc không nên chậm trễ, đệ lúc này sẽ đi tìm Đại Nhi”.
Nếu đã đồng ý hỗ trợ, Hoa Nhược Hư sẽ không hề do dự, thân hình lóe lên đã hóa thành một bóng trắng mờ nhạt biến mất bên ngoài Hoa phủ.
“Công tử, công tử lại định đi đâu sao?” Thấy Hoa Nhược Hư lại tới, Lưu Vân hơi kỳ quái hỏi.
“Lưu Vân, Đại Nhi đâu? Ở trong phòng sao?” Hoa Nhược Hư cũng không muốn nói nhiều với nàng, bởi vì có nói với nàng cũng không có tác dụng gì.
“Tiểu thư vẫn chưa dậy” Lưu Vân không khỏi đỏ mặt, Tô Đại Nhi đến bây giờ còn chưa dậy, hơn phân nửa là có liên quan đến Hoa Nhược Hư tối qua về muộn.
“Nhược Hư ca ca, huynh nhanh như vậy đã đi tìm muội sao” Tô Đại Nhi từ trên giường ngồi xuống, ưỡn ưỡn lưng rồi cười hì hì với Hoa Nhược Hư vừa mới tiến vào.
“Đại Nhi, muội có thể tìm được Bách Lý Hồ không?” Hoa Nhược Hư mặc dù rất khẩn trương nhưng giọng nói rất ôn nhu.
“Giúp muội mặc quần áo đi đã” Tô Đại Nhi nhẹ nhàng lướt trên cây cầm huyền ở cạnh giường, người đồng thời cũng nhảy lên nhào vào người Hoa Nhược Hư.
Hoa Nhược Hư không có cách nào khác đành phải vội vàng mặc quần áo cho nàng. Theo kinh nghiệm của Hoa Nhược Hư, Tô Đại Nhi kích thích cầm huyền là gọi người đi vào, nếu như động tác của hắn không nhanh một chút thì sợ rằng nàng sẽ xuân quang tiết ra ngoài.
“Nhược Hư ca ca, huynh tìm Tam trưởng lão làm gì?” Tô Đại Nhi một bên hưởng thụ sự chăm sóc của Hoa Nhược Hư, vừa yêu kiều hỏi.
“Bách Lý Hồ bắt đi Tôn Vân Nhạn phái Côn Lôn. Đại Nhi, muội có thể làm cho bọn họ thả người không?” Hoa Nhược Hư nói ra ý đồ mà mình đến đây.
“Nhược Hư ca ca, nàng ta có quan hệ gì với huynh?” Tô Đại Nhi chu miệng lên, có vẻ đang rất bất mãn.
“Huynh và nàng ta căn bản không quen biết, tuy nhiên sư đệ của nàng ta coi như bằng hữu của ta, hắn ta có vẻ rất lo lắng cho Tôn Vân Nhạn” Hoa Nhược Hư cuối cùng cũng đã mặc xong quần áo cho Tô Đại Nhi, tuy nhiên cũng mất một phen sức lực, bởi vì hắn còn phải chống cự sự hấp dẫn của tiểu ma nữ này.
“Cung