Sự kiện bức ảnh của Phúc Dương và Gia Khánh đã được lan truyền trong hai ngày, Gia Khánh cũng đã biết được chuyện này, trái ngược với sự lo lắng của Phúc Dương là một Gia Khánh vô cùng bình tĩnh, anh còn tỏ ra rất hào hứng mà nói với cậu rằng.
- May thật đó, anh vốn dĩ không biết nên công khai mối quan hệ giữa chúng ta như thế nào, không ngờ lại có người giúp anh trãi đường sẵn, đúng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống mà!
Phúc Dương nghe xong mấy lời này của anh thì chỉ biết im lặng, cậu không hề lo lắng việc cả hai phải công khai, cậu chỉ sợ nhà trường sẽ báo chuyện này đến phụ huynh, và cậu lại chưa sẵn sàng để nói chuyện với cha mẹ.
Cuối tuần.
Sáng hôm nay là ngày nghỉ nhưng Phúc Dương lại dậy từ rất sớm, cậu cùng cha mình đi tản bộ ven bờ sông một vòng, cùng ông nói đến chuyện công việc và học tập, rồi lại nói đến khí hậu thay đổi thất thường ở Trung Châu.
Phúc Dương đi theo bên cạnh cha, có đôi khi cậu muốn lấy hết dũng khí để nói về chuyện giữa cậu và Gia Khánh cho ông nghe, nhưng lời nói còn chưa ra đến miệng thì cậu đã hoảng sợ, kết quả là chả nói được gì cả.
Buổi chiều hôm nay Gia Khánh sẽ đáp máy bay về Trung Châu, do tình hình thời tiết nên chuyến bay đêm qua bị dời lại, thế nên tối hôm nay anh mới có thể về đến nhà.
Phúc Dương đang loay hoay chuẩn bị quần áo ra sân bay đón anh thì điện thoại đột nhiên đỗ chuông, trên màn hình không hiển thị tên người gọi, đó là một dãy số lạ.
Phúc Dương do dự một lát nhưng vẫn chọn nghe máy.
- Xin chào!
Đầu dây bên kia vang lên tiếng lộc cộc, một giọng nữ có phần quen thuộc truyền đến bên tai cậu.
- Phúc Dương, chị là Gia Hân!
Cậu có chút bất ngờ khi người gọi đến lại là chị gái của Gia Khánh, bỏ qua sự ngạc nhiên, Phúc Dương liền vui vẻ đáp lời.
- Vâng, chị gọi đến có việc gì không ạ?
- Không cần phải lo lắng, chị chỉ gọi đến hỏi xem em có muốn cùng chị đi đón Gia Khánh không ấy mà!
Phúc Dương được Gia Hân ngỏ lời đi chung đương nhiên sẽ không từ chối, cô ấy vui vẻ hỏi địa chỉ nhà cậu rồi nói sẽ đến đón, Phúc Dương được sủng thành ra có chút lo lắng, cậu chỉ biết “ vâng,vâng” mấy tiếng đáp lời rồi cả hai chào tạm biệt nhau.
Đến khoảng gần 6 giờ tối thì Phúc Dương nghe thấy tiếng còi xe ở phía trước nhà cậu, nhanh tay khoác vội chiếc áo, nói lời chào tạm biệt cha mẹ, sau đó chạy nhanh ra mở cổng nhà.
Ánh đèn đường chiếu rọi lên chiếc ô tô phiên bản đặc biệt của Gia Hân, cô ấy hôm nay mặc một chiếc váy suông dài đến đầu gối, tóc dài xõa ra, phong cách dịu dàng này vô cùng đối lập với chiếc xe mà cô đang lái.
Vừa nhìn thấy Phúc Dương thì Gia Hân đã mỉm cười vẫy vẫy tay với cậu.
- Phúc Dương, chị ở bên này!
Cậu đóng cửa nhà rồi lon ton chạy đến, Gia Hân giúp cậu mở cửa ghế