“Ha, nhìn giống như ‘Chúa tể của những chiếc nhẫn’ ấy.” Kỳ nói khẽ, hắn nhìn thầy mái tóc đen của Phạm Âm được buộc lên cẩn thận, hắn có thể nhìn thấy thùy tai mềm mại của Phạm Âm, hướng xuống dọc theo cơ bắp mạnh khỏe, xương quai xanh nối với ngực, tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.
Trên chiếc cổ mảnh mai tao nhã mang theo dấu vết mờ nhạt, không cần nói cũng biết đó là dấu vết được lưu lại, Kỳ khẽ nhếch khóe miệng, nhìn gò má xinh đẹp của Phạm Âm.
“Chúa tế của những chiếc nhẫn? Nhìn cũng rất giống đó.” Người kia chẳng hề cảm giác được chút gì nói tiếp “Giống như chiến dịch ở Helm’s Deep, không biết sẽ có viện quân không nữa…”
Mặt gương kéo khoảng cách đến gần, Phạm Âm có thể nhìn thấy thiếu nữ 13 tuổi đáng yêu đứng trên tường thành, mái tóc mềm mại màu vàng của cô trong hình tượng sắc xám tro thế này, có loại ấm áp không thể tưởng tượng nổi, giống như trong tầng mây đen dày đặc lóe ra một chút ánh sáng mặt trời ấm áp, mang theo sức mạnh khiến người ổn định.
Cô đứng ở trên tường thành, gió đến từ trong dãy núi cao lớn thổi quần áo của cô bay phần phật, đôi mắt xanh lam phẳng lặng. Bên dưới đôi giầy màu đen đó là quân đoàn hắc ám như thủy triều, cô giống như một ngọn lửa nhỏ sắp bị che kín trong bóng tối.
“Tinh linh này chắc ngươi biết nhỉ?” Kỳ ở bên cạnh nói khẽ “Alice của An Thiết cốc, tinh linh mạnh nhất ở phía Tây đại lục, được xưng là chiến thần của nhà Liadon.”
“Chiến thần?” Đôi mắt Phạm Âm nhìn chằm chằm tấm gương thủy tinh, bầu không khí trên chiến trường đã lây nhiễm hắn, hắn cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên trầm trọng như xi măng vậy, “Ta quen biết cô ấy, nhưng không biết cô ấy là ‘chiến thần’.”
“Mỗi một tinh linh của nhà Liadon đều là chiến sĩ, là công cụ giết chóc xuất sắc.” Kỳ ôn nhu nói “Gia tộc Liadon có uy danh lan xa trên đại lục này, điều này có nghĩa là mỗi lần bọn họ đều cần phải đứng ở phía trước hết trong chiến tranh, cần phải đối diện tàn nhẫn không được có chút sợ hãi nào. Alice là xuất sắc nhất trong số đó, không người nào có thể hoài nghi.”
Phạm Âm vẫn nhìn chằm chằm Alice, hắn từng nhìn thấy dáng ngủ của cô, yên tĩnh giống như một đứa trẻ chân chính. Hắn nhớ đến bộ dáng lần đầu tiên cô đến Thụ Hải Wabenella, tinh nghịch đáng yêu, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên. Chẳng lẽ tinh linh đều giỏi che giấu khí chất của mình à.
Trong tay Alice cầm một bông hoa tường vi màu hồng, loại tường vi đó rất nhỏ, nhưng ở trong tay của cô lại có cảm giác xứng đôi. Đôi mắt xanh lam của cô lạnh lùng nhìn quân đoàn như thủy triều ở bên dưới, đám yêu ma chẳng có có cả ngoại hình của nhân loại đang nhìn chằm chằm vào cô, chẳng nhúc nhích, trên chiến trường có nhiều sinh vật như vậy lại rất yên tĩnh.
Tuy mặt gương thủy tinh không mang theo âm thanh, nhưng Phạm Âm cảm giác được chắc là như vậy, yên tĩnh muốn chết.
Ngón tay mềm mại trắng nõn của Alice tháo từng cánh hoa ra, vươn tay, để gió thổi cánh hoa vào trong đại quân hắc ám kia. Cánh hoa mềm mại bên trong màu đen lại cực kỳ nổi bật.
Phạm Âm thấy Alice khẽ nhếch môi, đôi mắt xanh lam càng trở nên phẳng lặng.
Cánh hoa theo gió bay tới, mang theo sắc thái như sinh mệnh, nghiêng nghiêng bay trên không trung màu xám, như chẳng có chỗ nương tựa nào. Nó chậm rãi bay xuống, mềm mại lại nhẹ nhàng, chỉ là đám sinh vật hắc ám đứng ở bên dưới lại phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Alice ở trên tường thành nhẹ nhàng nhảy lên, lại nhảy lên cực kỳ cao, cô vươn bàn tay trắng nõn ra, dùng đầu ngón tay điểm lên cánh hoa non mềm hồng phấn đó, dựa vào lực độ hạ xuống đè cánh hoa xuống. Giống như một viên đá phá vỡ mặt hồ yên tĩnh, một cánh hoa rơi xuống trong quân đoàn hắc ám, mang theo sức mạnh to lớn, gần như vùi lấp cả mặt đất trong chu vi hai mươi mét, càng đừng nói đến đám sinh vật hắc ám trên mặt đất.
Alice mặc một chiếc váy dài tơ lụa màu đen, rơi xuống chính giữa quân đoàn hắc ám.
“Thật giống như đang đóng phim.” Phạm Âm lẩm bẩm nói, “Nếu cô ấy nguyện ý đến Hollywood, nhất định sẽ nổi tiếng nhỉ?”
Kỳ cười, không nói gì.
Nhìn Alice giống như thiên sứ rơi vào chính giữa hắc ám, yếu đuối lại thuần khiết.
Cô nắm cánh hoa trong tay, chỉ chốc lát mấy cái mầm xanh nhạt ngượng ngùng chui ra từ kẽ hở ngón tay của cô, sau đó chậm rãi ngưng tụ, xanh lục rút đi biến thành sắc bạc như ánh trăng.
Không quá sáng ngời nhưng lại rất đẹp, biến thành một cái lưỡi hái còn cao hơn cả cô. Lưỡi hái rực rỡ như vậy, sắc bén như vậy, mang theo sắc bén như muốn phá vỡ không khí, Alice cầm nghiêng nó, nhìn như không hài hòa, nhưng lại tương xứng đến kỳ lạ. Cô nheo mắt, quân đoàn hắc ám bên cạnh xông về phía cô…
Lúc này tấm gương thủy tinh khôi phục yên lặng, không còn bất kỳ hình ảnh nào.
“Á! Xảy ra chuyện gì?” Phạm Âm quay đầu, trợn mắt nhìn Kỳ, giống như Kỳ phải phụ trách cho cái tivi của hắn vậy.
“Ừm… có thể camera hết ma lực rồi.” Kỳ gãi gãi tóc nói “Hoặc là lực lượng của Alice quá mạnh, thậm chí xuyên qua không gian.”
“Có ý gì?”
“Ý của ta là… thế kỷ 21 có thể xảy ra động đất.” Kỳ trầm mặc chốc lát nói “Camera của ta là đặt ở trong không gian khác để quan sát chiến trường, nếu không có thì chỉ có thể nói rõ lực lượng của Alice đã xâm nhập vào không gian khác.”
“… Thật khoa trương.” Phạm Âm cảm thán một tiếng, “Có thể tiếp tục xem chứ?”
“Có thể, nhưng phải đợi chốc lát.” Kỳ ôn nhu nói, “Có lẽ ngươi có thể xem thứ khác.”
Trên màn ảnh thủy tinh lại sáng lên, giống như tiếp xúc phải gì đó không tốt, chớp lóe vài cái, sau đó như tivi thu được tín hiệu vô tuyến vậy, màn ảnh lại trở nên rõ ràng.
Sắc đen vĩnh viễn đều là màu sắc tĩnh mịch như vậy, cho dù vẫn luôn sống trong đó, cũng sẽ sợ hãi sâu sắc với nó.
Kế ngồi ở trên đất, há miệng thở dốc, thực ra hắn không muốn phát ra âm thanh lớn như vậy, nhưng lại không dằn xuống được, âm thanh lớn đó như ngay cả trái tim đều muốn nhảy ra.
Tay phải của hắn đã biến mất, miệng vết thương còn đang chảy máu, vốn vết thương như vậy đối với hắn chẳng có gì lớn lao cả. Năng lực tái tạo của hắn rất mạnh, mạnh mẽ hiếm có trong cả gia tộc ám tinh linh. Nhưng mà bây giờ…
Tốc độ tái tạo hoàn toàn không bằng tốc độ khuếch trương của miệng vết thương, khí tức thuần khiết vẫn tồn tại ở trên miệng vết thương của hắn, thuần khiết khiến người nghẹt thở, nhanh chóng ăn mòn máu thịt của hắn, không mang theo chút do dự nào.
Hắn nhớ tới Freya, nhớ tới váy trắng dài dài của cô tung bay trong gió, chiếc váy tơ lụa chất chồng nhiều lớp đó mang theo khí tức thuần khiết…
Trên tấm gương thủy tinh xuất hiện cảnh tượng mới, Phạm Âm nhìn ra đây là bóng lưng của ai, dáng người thon dài, mái tóc dài màu bạc giống như ánh trăng, áo bào màu trắng từ trên vai kéo dài đến trên đất. Nhìn Tinh Linh Vương của Thụ Hải Wabenella đi chậm rãi tao nhã như một ma pháp sư, thậm chí chiến sĩ cũng chưa bao giờ mặc áo bào dài như vậy.
Tuy rằng cảm giác rừng rậm Hắc Ám cho người ta gần như không có gì khác biệt với Thụ Hải Wabenella, yên tĩnh giống nhau, đều cự tuyệt khách viếng thăm giống nhau. Nhưng chung quy vẫn có khác biệt, sinh vật hắc ám trước giờ đều trưởng thành nhờ hắc ám, mà Tinh Linh Vương như ánh sáng rơi vào trong bóng tối, bên cạnh y lộ ra ánh sáng trang nghiêm.
Dù sao hai loại lực lượng đến trình độ cao nhất, thế giới đều là tĩnh mịch.
“Nhìn tâm trạng của y có vẻ không tốt lắm.” Kỳ chống đầu ở bên cạnh nói, ngón tay trên cái tay khác dịu dàng quấn quanh sợi tóc đen của Phạm Âm, “Trước đây y rất lãnh tĩnh, giống như người tạo ra y vậy, rất ít khi nào thấy y mất khống chế.”
“Y mất khống chế à?” Người kia quay đầu nhìn hắn, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm tấm gương, “Ta cảm thấy y vẫn rất tốt, tuy…” Tuy nhìn y hình như tức giận rồi. Nơi y đi qua trở nên tối tăm hơn cả lúc đầu. Y bước về phía trước một bước, cỏ dưới chân nhanh chóng chui ra khỏi bùn đất của hắc ám, hơn nữa màu xanh biếc đáng yêu, lộ ra sức sống dồi dào, thời gian còn chưa đến một giây, tiếp đó sức sống tươi tốt như gặp được ngày đông lạnh, lần nữa nhanh chóng khô héo, tàn lụi, trở thành một sắc đen không hề có chút sinh mệnh nào.
Phạm Âm mở lớn đôi mắt đen ngơ ngác nhìn, đây đại biểu cho điều gì, nhất thời hắn vẫn không phản ứng kịp. Trước đây hắn từng nhìn thấy cảnh tượng tương tự thế này, lúc ở phía Đông đại lục, hắn và Tinh Linh Vương còn có người lùn ở trong khu thực vật ăn thịt. Tinh Linh Vương đi ở phía trước, một đám lớn thực vật ăn thịt dạt qua hai bên với tốc độ kinh người, sợ hãi của chúng nó đối với Tinh Linh Vương vượt xa tưởng tượng của Phạm Âm.
Bởi vì hắn khó thể nào liên hệ Tinh Linh Vương ôn nhu ở trong Thụ Hải Wabenella với một chiến sĩ trên chiến trường cùng nhau được.
Hắn vẫn luôn cảm thấy Tinh Linh Vương là một người ôn nhu, tuy có lúc y sẽ làm một vài chuyện khiến người ta không ngờ được, hoặc là thích làm mấy chuyện không có cách nào giải quyết, nhưng y vẫn là một người ôn nhu, về điểm này có lẽ sẽ không có ai phản bác, huống chi sinh vật trên Ager gần như đều đặt y đến vị trí giống như Thần.
Nhưng y cứ đi như vậy giống như một vị Thần, hoàn toàn không có dáng vẻ ôn nhu như trong Thụ Hải Wabenella. Mái tóc màu bạc của y trở nên càng thuần khiết hơn, mang theo thanh lãnh và sắc bén, Phạm Âm vẫn luôn cho rằng màu sắc đó gần với ánh trăng hơn, nhu hòa rồi lại cô đơn, nhưng bây giờ nhìn lại càng giống như bạc, lạnh giá cứng rắn.
Y giống như Thần đi qua trên đại lục, sinh mệnh ở dưới chân y chưa đạt đến hai giây, chúng nó sinh trưởng sau đó tử vong, vội vàng đến mức ngay cả Phạm Âm cũng không nhìn thấy rõ ràng.
“Y đang làm gì vậy?” Phạm Âm nói, nhìn Tinh Linh Vương chậm rãi bước đi.
“Y đang đi đường.” Người phía sau nói, “Y đang mang đi những sinh mệnh chôn giấu bên dưới rừng rậm Hắc Ám đi… thật đáng sợ, sợ
rằng rừng rậm Hắc Ám khó mà khôi phục được dáng vẻ tráng lệ như bây giờ.”
Đột nhiên người đang đi đường dừng lại, y khẽ quay đầu, động tác thoải mái tao nhã, động tác khẽ khàng như của tử thần, mang theo tĩnh mịch và tao nhã. Phạm Âm nhìn đôi mắt mặc lục của y, đôi mắt xinh đẹp đó như ngôi sao trên bầu trời, tựa như ngọc lục bảo thuần chất nhất bên dưới mặt đất, y xuyên thấu qua tấm gương khẽ nhếch môi. Tuy tấm gương không mang theo âm thanh, Phạm Âm lại có thể từ khẩu hình của y nhìn ra được, y đang dùng ngôn ngữ Tinh Linh nói:
Chờ ta.
Sau đó tấm gương dừng một chút liền tắt mất, trong cung điện Phạm Âm chỉ nghe được tiếng hít thở của mình.
“Phạm Âm…” Giọng nói của Kỳ vang lên từ trong bóng tối, Phạm Âm quay đầu nhìn đôi mắt như đá thạch lựu trong bóng tối. Nó bị lông mi dài dài che lại, nhưng nó vẫn xinh đẹp.
Kỳ vươn tay ôm Phạm Âm vào trong lòng: “Y tới rồi, ta cảm giác được… hơn nữa ta cũng sắp biến mất rồi.”
“Biến mất?” Phạm Âm ngơ ngác nhìn Kỳ, làn da của ám tinh linh này không còn tái nhợt như có bệnh trạng nữa, mà là hồng hào khỏe mạnh như nhân loại bình thường. Độ ấm nơi làn da của hắn cũng không còn lành lạnh nữa, mà là mang theo độ ấm như của nhân loại.
“Nó đang chiếm đoạt ta…” Kỳ vươn tay, ngón tay trắng nõn ở trong bóng tối hiện ra cô đơn bi thương, “Giờ đây ta không nhớ được nhiều chuyện của trước đây, ta không nhớ ta có cha mẹ, không nhớ có một anh trai, ta thậm chí còn sắp quên ta là một ám tinh linh.” Hắn nói đến đây thì ngừng lại, “Ngươi nhìn, ta gần như quên đi ngươi, chúng ta quen biết thế nào, ngươi vẫn còn nhớ chứ?”
“Ở, ở trong rừng cây…” Phạm Âm nói vấp, hắn cảm thấy Kỳ không còn là một thiếu niên tùy hứng nữa, bắt đầu từ khi ở Thần Điện, hắn đã cảm thấy Kỳ khác biệt, “Ngươi mang theo rất nhiều chuột…”
Kỳ nở nụ cười “Xin lỗi, ta vẫn không nhớ ra được.” Hắn dựa đầu lên vai Phạm Âm, nói khẽ: “Ta sắp phải biến mất rồi, bị nó thôn tính hoặc là bị Tinh Linh Vương tiêu diệt, nhưng bất luận là chuyện nào, ta đều không hy vọng nó xảy ra.”
Tất nhiên Phạm Âm biết “nó” mà Kỳ nói chính là Thần Hắc Ám, chỉ là cái tên này bọn họ đều không hề nhắc đến. Phạm Âm thả lỏng thân thể của mình, để Kỳ dựa vào hắn. Trong cung điện yên tĩnh như một nghĩa địa, mang theo tĩnh mịch trước khi hủy diệt.
Cung điện Hắc Ám chưa từng có ánh mặt trời viếng thăm, nó lạnh lẽo như đại lục địa cực ở phía Bắc. Kỳ từ nhỏ chính là sinh sống ở trong cung điện này, nơi này không có kích tình không có nhiệt độ, cho nên thân thể của hắn mới lạnh như vậy à, cho nên tất cả ám tinh linh đều tái nhợt và lạnh giá như vậy sao?
Phạm Âm đã khôi phục thể chất tinh linh không hề sinh ra cảm giác sợ hãi với nhiệt độ, hắn thà bên cạnh vẫn là Kỳ có làn da lạnh buốt.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ bị nó giết, hay là bị Tinh Linh Vương giết đây?” Kỳ khẽ hỏi.
Phạm Âm không trả lời được, đôi mắt đen của hắn chỉ nhìn con đường bên dưới bậc thang, hắn biết Tinh Linh Vương đang đến gần.
“Có lẽ ta chỉ quá sợ hãi mà thôi, cho nên mới mang ngươi tới.” Kỳ nói khẽ, “Hình như ta luôn thiếu lực tự chủ.”
Hành lang trước mặt vẫn tối đen, như có một tử thần đang đứng nơi đó, áo bào đen của hắn không có một vết nhăn nào, một tay của hắn nắm một cái lưỡi hái, tay khác cầm một chiếc đồng hồ cát, thời gian không nhanh không chậm qua đi, hắn chuẩn bị nghênh đón một linh hồn mới.
Nếu Kỳ chỉ là một người bình thường thì tốt rồi, Phạm Âm nghĩ, nếu hắn chỉ là thiếu niên bình thường ở thế kỷ 21 thì tốt rồi, đi ở trên đường cái, ánh sáng mặt trời chiếu xuống trên người hắn. Nhưng Ager chưa từng là một nơi như vậy.
Có phải mấy vị Thần kia nhàm chán nên đã tiêu hao đi kiếp trước kiếp này của thiếu niên? Có phải đấu tranh giữa các vị Thần cần phải liên lụy đến một thiếu niên như thế này?
Phạm Âm không nói ra được lời an ủi, hắn chưa bao giờ giỏi an ủi, hắn chỉ có thể yên lặng nhìn chằm chằm bóng tối. Điều hắn có thể làm được chỉ là bầu bạn với Kỳ đi qua thời gian cuối cùng. Mặc kệ cuối cùng Kỳ sẽ bị ai giết.
“Nơi này sắp biến thành một cái hồ.” Kỳ đột nhiên nói “Bên dưới rừng rậm Hắc Ám là một cái hồ dưới lòng đất, cung điện này ở ngay trong hồ, chờ chút nữa nơi này sụp đổ, nước bên dưới sẽ lập tức vọt lên trên, ngươi biết bơi chứ?”
“… Biết một chút.” Phạm Âm nói, hắn có thể nhìn thấy mấy ngọn đuốc trên lối đi. Vậy nói rõ Tinh Linh Vương tới rồi, không khí tinh khiết quanh người y xâm nhập cả cung điện, mang theo chút hắc ám tối mờ, khiến tầm mắt càng trở nên rõ ràng.
Trong cung điện sáng bừng lên, không còn là một khoảng hỗn độn nữa, mang theo thanh lãnh nghiêm túc, ở bên trong góc cũng không có vị tử thần cầm đồng hồ cát, Phạm Âm tất nhiên không nhìn thấy, chỉ là trong chớp mắt đó hắn tưởng rằng bản thân có thể nhìn thấy, bởi vì hắn cảm giác được rõ ràng một bên cát trong đồng hồ cát đang từ từ giảm bớt, mang theo sức mạnh không thể kháng cự.
Chúng ta không có sức mạnh để kháng cự, cho nên chỉ có thuận theo tử vong.
Hắn nhớ đến ý tưởng trước khi chết đời trước của mình, lúc tử vong phủ xuống im hơi lặng tiếng, hắn nhìn thấy họng súng tối đen, đối diện với lạnh giá, sau đó tất cả kết thúc. Quá trình này cũng không dài lắm, chỉ là bản thân cảm giác rất dài mà thôi. Giây phút này, lần đầu tiên Phạm Âm muốn bầu bạn với Kỳ nhiều thêm chút thời gian, giống như lúc mình chết, hy vọng Kỳ ở bên cạnh mình chừng nào.
Nhưng hắn vẫn phải cô đơn chết đi, thậm chí còn không được toàn thây.
Cuối cùng nơi lối đi đó hắn nhìn thấy được Tinh Linh Vương đang chậm rãi đi tới, trường bào màu trắng, mái tóc dài màu bạc, giống như Thần vậy, bọn họ vốn giống nhau, vẻ mặt giống nhau, ánh mắt giống nhau, cảm tình giống nhau, thậm chí trách nhiệm cũng giống nhau.
Y gánh vác trật tự của Ager và hưng suy của chủng tộc, y được sinh ra vì điều đó, Phạm Âm chẳng thể nào chỉ trích y được. Mặc dù hắn chẳng muốn Kỳ vì vậy mà chết đi chút nào.
Cho dù Kỳ đã giết Szalter và Rood, phong ấn Stefans, nguyền rủa Nguyệt Bạch…
Cho dù hắn tìm rất nhiều phiền phức cho mình, giống như cái bóng xua mãi không đi, cho dù hắn có một ít ký ức của Kỳ, nhưng quả thực không phải Kỳ, vậy thì lại thế nào chứ?
Tinh Linh Vương ở dưới bậc thang nhìn Phạm Âm, đôi mắt mặc lục vẫn ôn hòa, mà khí tức quanh thân y lại lạnh thấu xương, mang theo trang nghiêm thuần khiết. Y vươn tay, Phạm Âm cảm thấy trước mắt tối đi, nhiệt độ bên cạnh đột nhiên hạ thấp. Rất nhanh, hắn đã khôi phục thị lực, hắn đã đứng ở bên cạnh Tinh Linh Vương.
Hắn tiến lên trước một bước, nhưng hắn phát hiện bản thân hoàn toàn không nhúc nhích được. Hắn hít sâu một hơi, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Tinh Linh Vương quay đầu, ôn nhu nói: “Đứng ở đó không được nhúc nhích, sắp kết thúc rồi.”
Phạm Âm mím môi, không nói chuyện, hắn có thể nhìn thấy đôi mắt như đá thạch lựu của thiếu niên trên vương tọa hoàn toàn vắng lặng.
Ngươi cảm thấy ta sẽ bị nó giết, hay là bị Tinh Linh Vương giết đây?
Phạm Âm nhìn hình ảnh gần như bất động này, hầu như không tìm lại được hô hấp của chính mình.
Đôi mắt đen của Phạm Âm nhìn chằm chằm vào cung điện sắp trở thành chiến trường.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy thanh đao được ngưng tụ trong tay Tinh Linh Vương, thân đao rất dài, dài mảnh lạnh buốt, thuần khiết rõ nét màu bạc, thẩm thấu ra hàn ý dày đặc.
Kỳ ngồi trên vương tọa đứng dậy, đôi mắt đỏ tĩnh mịch.
Thời gian như tơ lụa lộng lẫy nhẹ nhàng lướt qua không gian này, mang theo cái đẹp của bạo lực, mà Phạm Âm chỉ có thể yên lặng nhìn hết thảy.
Hắc ám từ sau lưng Kỳ tuôn ra, gần như muốn dung nạp cả không gian, Tinh Linh Vương yên lặng đứng ở nơi đó, đám hắc ám kia từ đầu đến cuối đều không dám lại gần y, y giống như một ngọn lửa trong bóng tối, nhưng lại đủ để đốt cháy cả hắc ám.
Y giơ đao, lặng lẽ niệm thi văn cầu nguyện, từ trên đao tỏa ra vô số quang điện, chúng nó như côn trùng đói khát, cắn nuốt đám hắc ám nhìn không thấy kia. Có quy luật như tằm xuân cắn nuốt lá cây vậy, xem ra chúng nó càng có lực công kích hơn hắc ám.
Chỉ là kết quả của chuyện này chẳng ai ngờ được.