Hắc ám càng trở nên dày đặc, đám quang điện vùi lấp ở trong hắc ám. Mà tầm mắt của Phạm Âm cũng bị hắc ám ngăn cản, bên cạnh hắn có kết giới, cho nên hắc ám không thể nào đến gần hắn.
Đám hắc ám dày đặc kia mang theo đơn thuần mà đến, nhìn thức ăn ngon bị màng giữ tươi bọc lại, Phạm Âm bất an nhíu mày.
Hắn không nghe được bọn họ nói chuyện, chắc bọn họ không cần nói chuyện, dù sao bọn họ chém giết lẫn nhau đã rất lâu rồi, chắc hai bên đều đã rất quen thuộc.
Hắn vẫn nghe được âm thanh khác, tiếng rên rỉ do những khối đá nứt vỡ phát ra, tòa cung điện này sắp sụp đổ. Hắn từng nghe Kỳ nói, bên ngoài cung điện này đều là nước. Bây giờ hắn bị bọc ở trong màng giữ tươi, không biết màng giữ tươi này có chống nước hay không.
Bỗng nhiên tầm mắt trở nên rõ ràng, đoàn hắc ám biến thành sương mù mỏng manh, đủ để Phạm Âm nhìn thấy rõ tình huống hiện tại. Ở giữa Kỳ và Tinh Linh Vương đã có thêm một người.
Chẳng lẽ giờ đang chơi game triệu hồi à? Ý nghĩa đầu tiên của Phạm Âm chính là cái này. Khiến hắn kinh ngạc hơn nữa là người ở chính giữa đó chính là Nguyệt Bạch.
Nguyệt Bạch vẫn mặc bộ đồ ngủ kia.
Phạm Âm kinh ngạc phát hiện, mọi chuyện lại đang nhanh chóng phát triển hướng về phía quỷ dị hơn.
Tinh Linh Vương nhanh chóng lùi đến bên cạnh Phạm Âm, ôm hắn vào trong lòng.
Nguyệt Bạch đưa lưng về phía bọn họ, Phạm Âm không thấy được mặt của hắn, Phạm Âm thậm chí còn không thể mở miệng gọi hắn.
Nguyệt Bạch không nên xuất hiện ở đây.
Nguyệt Bạch nên ở trong kết giới Thụ Hải Wabenella, chờ giải trừ nguyền rủa, sau đó giống như lúc trước, làm Nguyệt Bạch của trước đây, đôi mắt xanh lam yên lặng đứng dưới gốc cây mỉm cười nhìn hắn, mái tóc dài vàng nhạt được buộc lên ưu nhã, giống như Nguyệt Bạch thích hợp làm một học giả chứ không phải là chiến sĩ.
Nguyệt Bạch từ đầu đến cuối đều không quay đầu lại, lúc nước tuôn trào vào cung điện, Phạm Âm nhìn thấy bóng lưng mờ nhạt của Nguyệt Bạch, hắn nhìn thấy Nguyệt Bạch đang tạo ra một không gian để thu hút đám hắc ám kia. Chuyện phong ấn không nên do Nguyệt Bạch làm…
Phạm Âm nhìn thấy bầu trời màu đen, phía trên lấp lánh những ngôi sao sáng ngời, ngôi sao đại biểu cho Thần Hắc Ám vốn đã rơi xuống đã lần nữa trở lại trên bầu trời, hoàn toàn yên tĩnh.
Hồ nước ở dưới ánh sao hiện ra những điểm rực rỡ, bên dưới nó có một cung điện vắng lặng, nó đã từng tràn đầy hắc ám, bây giờ chỉ là một di tích dưới nước.
Kỳ không còn, Nguyệt Bạch cũng không còn nữa.
“Chúng nên trở về thôi.” Người đàn ông bên cạnh ôn nhu nói, “Chiến tranh ở nơi này đã kết thúc, Alice cũng đã trở về An Thiết cốc.”
“… Không muốn.” Phạm Âm cảm thấy giọng nói của mình lộ ra bướng bỉnh và không thỏa hiệp, ngay cả bản thân cũng cảm thấy rất giống trẻ con.
Ngón tay của người đàn ông đặt trên vai Phạm Âm, yên lặng bầu bạn hắn.
Phạm Âm đưa tay lên, chỉ về phía hồ nước nhìn tối đen: “Dẫn hắn về đây… dẫn Nguyệt Bạch về đây.”
Tinh Linh Vương đứng lặng yên chốc lát, sau đó chậm rãi đi về phía hồ nước. Phạm Âm ngồi ở trên bãi cỏ bên cạnh, co gối nhìn y đi qua đó. Y chậm rãi đi đến bên hồ, tiến vào trong nước, nước hồ màu u lam lượn quanh y, mái tóc dài của y tán loạn trong hồ nước, ở dưới ánh sao hiện lên ánh sáng nhu hòa.
Y trước giờ đều là một người bao dung như vậy, ở trong ấn tượng y chưa từng lớn tiếng quở trách hắn hoặc là xem thường hắn, đôi mắt mặc
lục của y dường như đều ôn nhu vì hắn. Hắn nhìn Tinh Linh Vương đi vào trong hồ, thẳng đến khi nước hồ nhấn chìm y.
Phạm Âm yên lặng nhìn, thời gian chậm rãi qua đi, hắn đột nhiên đứng bật dậy.
“Phụ quân!” Hắn hét lớn, nhưng chẳng có ai đáp lời. Hắn lại hét một tiếng, vẫn không có ai trả lời, hắn ngơ ngác đứng ở bên hồ, hồ nước hiện ra ánh sáng thanh lãnh. Hắn phát hiện thế giới này lại trống trải đến vậy, lặng yên đến mức khiến người muốn phát điên.
Phạm Âm chạy vào trong nước, cảm giác lạnh băng đó nháy mắt bao vây lấy hắn, hắn gọi tên của Tinh Linh Vương. Thế giới này rất cô đơn, từ rất lâu rất lâu trước đây hắn đã biết. Hắn đột nhiên muốn trở lại những ngày tháng trước đây, ánh mặt trời ấm áp, Thụ Hải Wabenella dạt dào sức sống, không khí mang theo ẩm ướt, vườn hoa xinh đẹp, Tinh Linh Vương ngồi trên ghế đọc sách, ngón tay thon dài trắng nõn của y dừng lại trên trang sách, sau đó ngẩng đầu, ôn hòa gọi tên của hắn.
Tinh Linh Vương tất nhiên sẽ không bị nước ngột chết được, cách chết như vậy không khỏi có hơi quỷ dị. Chỉ là trái tim của Phạm Âm lúc này đập mạnh không ngừng, hắn dường như đã mất đi rất nhiều, duy chỉ không thể mất đi y, giống như có vài chuyện rõ ràng đã biết được kết quả, nhưng vẫn còn quấn quýt mãi trong quá trình.
“Phụ quân!” Tay của hắn vỗ trên mặt nước, lớn tiếng nói: “Ngươi ở đâu! Ra đây đi!”
Mặt hồ rất yên tĩnh, ngoại trừ gợn sóng hiện lên ở chỗ hắn, bốn phía xung quanh trống trải như bãi cỏ, ánh sao thanh lãnh.
“Phụ quân!” Hắn lại lần nữa hét lên, “Ta không cần Nguyệt Bạch, không cần!”
“Phạm Âm.”
Hắn quay đầu, Tinh Linh Vương ở sau lưng hắn, tất nhiên cũng toàn thân ướt đẫm, y vươn tay về phía hắn, trong tay Tinh Linh Vương cầm một đồ vật. Phạm Âm nhìn y, sau đó đưa tay qua, Tinh Linh Vương buông tay, đồ trong tay y trực tiếp rơi lên tay Phạm Âm, hắn lấy qua nhìn, trong lòng bàn tay trắng nõn là một hòn đá nho nhỏ. Tròn mịn ấm áp, nó xinh đẹp như được ngưng tụ từ ánh trăng vậy, ở dưới ánh sao hiện ra ánh sáng nhu hòa, không có chút tạp chất nào.
Cuối cùng hắn vẫn không cứu được ai cả, cuối cùng hắn vẫn không nhìn thấy rốt cuộc là Thần Hắc Ám chiếm đoạt Kỳ, hay là Nguyệt Bạch tiêu diệt Kỳ, hắn cũng không hiểu tại sao Nguyệt Bạch lại ra ngoài, trong hắc ám đã xảy ra chuyện gì…
Phạm Âm đột nhiên chẳng muốn biết gì cả.
Hắn muốn trở lại cuộc sống như trước đây, chiến tranh đã kết thúc rồi.
Kết quả là hắn chẳng làm gì cả, chỉ mở to đôi mắt nhìn, hắn cảm thấy mừng vì ít nhất hắn đã làm bạn bên Kỳ ở giây phút cuối cùng.
Đá nguyệt bạch trong tay phát ra ánh sáng ấm áp, giống như ánh mặt trời ở Thụ Hải Wabenella vậy. Hắn hoài niệm rừng rậm xinh đẹp kia, cho dù nó được tạo thành từ ma pháp, nhưng vậy thì làm sao chứ?