“Cái gì cơ???”.
Cả Tề Kỳ Nam và Doãn Ngạn Nhi đều đứng chết trân tại chỗ khi nghe Bạch Lục Kỳ nói như thế.
Tề Kỳ Nam lên tiếng hỏi: “Chị vừa bảo anh Hạo và chị Uyển Vũ rơi xuống vực thẳm sao? Bị rơi ở đâu chứ?”.
Nước mắt của Bạch Lục Kỳ liền túa ra rơi xuống trên gò má, giọng cô cũng nghẹn lại: “Là…là tại đây…hu hu hu”.
Doãn Ngạn Nhi trố mắt ra: “Vậy bây giờ phải làm sao?”.
Tề Kỳ Nam nhất thời cũng rối não theo luôn: “Chị Lục Kỳ đã gọi cứu hộ chưa?”.
Bạch Lục Kỳ gật đầu lên tiếng đáp: “Rồi…chị đã gọi cho anh Lục Tinh đến giúp rồi nhưng mà chị sợ quá nếu hai người đó mà có mệnh hệ gì chắc là chị ân hận cả đời mất”.
Doãn Ngạn Nhi giả vờ lên tiếng an ủi Bạch Lục Kỳ: “Lục Kỳ, em theo chị trở về lều trước đi trời mưa ở trên núi không an toàn đâu, trời tối rồi theo chị biết thì biết ở Du Sơn còn có thú dữ nữa đó rất nguy hiểm nha”.
Bạch Lục Kỳ tỏ vẻ bực dọc quát lên: “Chị thích thì về một mình đi, nếu đã biết ở Du Sơn có thú dữ nguy hiểm vậy tại sao chị lại đưa ra chủ ý rủ mọi người tới đây, cũng vì đi kiếm chị mà bây giờ Lăng Hạo và Uyển Vũ mới gặp nguy hiểm đó”.
Tề Kỳ Nam nghe đến đây cũng đủ hiểu kế hoạch đi leo núi lần này là do ai bày đầu rồi, anh chắc chắn rằng chuyện Doãn Ngạn Nhi uất ức bỏ đi vào rừng cũng là do cô ta tự biên tự diễn để lấy được sự đồng cảm của mọi người nên càng tức giận hơn.
Doãn Ngạn Nhi biết toàn bộ tội lỗi đều do cô ta gây ra, bây giờ Bạch Lục Kỳ cũng trở mặt nên đành xuống nước nhỏ giả lã yếu đuối để nhận được sự đồng cảm: “Lục Kỳ, chị xin lỗi đáng ra chị không nên đem mọi người đến nơi nguy hiểm như thế này…em tha thứ cho chị có được không?”.
Bạch Lục Kỳ cau chặt mày: “Bây giờ nói mấy chuyện đó cũng đâu có được lợi ích gì”.
Doãn Ngạn Nhi nước mắt dài nước mắt ngắn khóc lóc lên tiếng: “Hay là em muốn chị nhảy xuống vực cứu người mới tha thứ cho chị đây nếu vậy thì chị làm ngay cho em vừa lòng”.
Bạch Lục Kỳ đang rất tức giận Doãn Ngạn Nhi lừa gạt mọi người xem họ như những con cờ trong tay mặc sức mà thao túng nên làm mặt lạnh không thèm quan tâm.
Doãn Ngạn Nhi đành làm liều một phen, cô ta đứng dậy bước đến vách núi.
Bạch Lục Kỳ thấy vậy liền kéo tay Doãn Ngạn Nhi lại: “Chị muốn làm gì vậy?”.
“Xuống đó cứu người”.
Bạch Lục Kỳ liền sợ hãi: “Chị điên rồi sao? Ai mà biết dưới đó có cái gì đâu chứ”.
Doãn Ngạn Nhi thấy Bạch Lục Kỳ xiu lòng liền đòi sống đòi chết nhảy xuống vực cứu người để Bạch Lục Kỳ ngăn cản cô ta lại.
Tề Kỳ Nam nóng lòng lo lắng cho Tề Lăng Hạo và Kiều Uyển Vũ