Tề Kỳ Nam bước qua lên tiếng chào hỏi Bạch Lục Tinh: “Em chào anh Lục Tinh, theo nhận định của anh trong công tác cứu hộ cứu nạn bao nhiêu năm qua thì anh Hạo và chị Uyển Vũ có khả năng sống sót hay không vậy?”.
Bạch Lục Tinh nhíu mày khẽ lắc đầu: “Cái này thì rất khó nói bởi vì trước nay bọn anh chưa bao giờ làm công tác cứu hộ cứu nạn ở vùng Du Sơn này hết, qua nhận định ban đầu anh cũng không xác định được là họ có còn sống hay không nữa”.
Bạch Lục Kỳ lại mếu máo khóc lóc nắm lấy cánh tay của Bạch Lục Tinh lay lay mấy cái: “Anh hai ơi…anh nhất định phải cứu cho bằng được Lăng Hạo và Uyển Vũ nếu không em sẽ ân hận cả đời mất”.
Tề Kỳ Nam làm mặt lạnh nói với Bạch Lục Kỳ: “Chị ở đây mà khóc cái gì chứ, chẳng phải chị ghét chị Uyển Vũ lắm sao nếu chị ấy chết đi rồi thì chẳng khác gì chị nhổ bỏ được cái gai trong mắt còn gì”.
Bạch Lục Kỳ giờ phút này đã hối hận đến xanh cả ruột cũng ăn năn đến tột cùng rồi, cô bèn lắc đầu lên tiếng: “Không có đâu…nếu lần này Lăng Hạo và Uyển Vũ đều cùng bình an trở về chị hứa là chị sẽ không như thế nữa”.
Bạch Lục Tinh cũng không hiểu rốt cuộc giữa Bạch Lục Kỳ và cô gái tên Uyển Vũ rơi xuống vực có quan hệ gì nhưng mà anh biết Tề Lăng Hạo liều cả mạng sống lao xuống vực theo cô gái đó thì chắn chắc đối với Tề Lăng Hạo cô gái đó hẳn rất quan trọng.
“Lần nào em cũng gây chuyện rồi bắt anh đến dọn bãi chiến trường hết nếu để ba và ông nội biết được thế nào em cũng lãnh 20 roi gia pháp thừa sống thiếu chết cho mà xem đó Bạch Lục Kỳ”.
Doãn Ngạn Nhi đứng một bên thấy vậy liền giả lả lên tiếng: “Không phải tại Lục Kỳ đâu tất cả lỗi đều do em mới phải, tại em rủ mọi người đến Du Sơn mới gây ra chuyện lớn như thế này”.
Bạch Lục Tinh quay sang nhẹ giọng lại với Doãn Ngạn Nhi: “Doãn tiểu thư không cần lên tiếng bên vực cho con nhóc này đâu tôi là anh trai nó thừa hiểu tính tình ngang ngược bướng bỉnh của nó mà”.
Bạch Lục Tinh thấy Doãn Ngạn Nhi đứng nhìn mình chằm chằm liền lên tiếng hỏi: “Doãn tiểu thư cô không sao chứ? Có phải cách nói chuyện của tôi khiến cô giật mình không quen không?”.
Doãn Ngạn Nhi liền lắc đầu đáp: “Dạ không có, em thấy toàn bộ mọi chuyện đều do em mà ra cảm thấy rất có lỗi khi anh trách mắng Lục Kỳ”.
Tề Kỳ Nam khoanh tay trước ngực rồi khẽ lắc đầu lên tiếng: “Này Doãn Ngạn Nhi nếu không phải cô giả vờ bỏ đi khiến cho mọi người lo lắng đi tìm thì anh Hạo và chị dâu của tôi cũng không xảy ra chuyện như thế, trong chuyện này cô là người có trách nhiệm lớn nhất đó đừng có tưởng tôi sẽ bỏ qua dễ dàng”.
Doãn Ngạn Nhi giả vờ đau buồn ăn năn hối hận, cô ta liên tục nghe Tề Kỳ Nam