Tề Dận bước vào không gian thờ của Tề Trạch Viên thắp nén hương cho ba mẹ đã quá cố của mình.
Nhìn di ảnh của thân sinh mà lòng của Tề Dận quặn thắt lại, vì năm đó cô ngang bướng không nghe lời làm cho ba mẹ mình mất mặt trước người khác nên cô ra nước ngoài sống đến nỗi lúc ông bà mất cô cũng không có quay về để nhìn mặt lần cuối.
“Ba mẹ ơi, Tiểu Dận của ba mẹ đã về nhà rồi đây con xin lỗi ba mẹ nhiều lắm”.
Tề Bách Hào nhìn thấy Tề Dận đã quay về Tề Trạch Viên thì cũng vui mừng, nếu như Tề Kỳ Hưng ba của Tề Kỳ Nam cũng trở về thì anh em họ đã được đoàn viên rồi chỉ tiếc là Tề Kỳ Hưng đã lâu lắm rồi không có về Vịnh Xuyên nữa.
Tề phu nhân nhìn thấy Tề Dận về nước thì có chút gượng nghịu không quen chỉ toàn là chào hỏi xã gia mấy câu sáo rỗng khiến cho Tề Dận có chút nghi hoặc không giống chị dâu của mình ngày trước.
Năm xưa Tề Dận là người đầu tiên phát hiện ra chuyện Tề Bách Hào và Mạc Trúc Tiên có tư tình ngoài công việc nhưng cô không nói ra cho Bạch Cẩm Phi biết vì sợ ảnh hưởng đến tình cảm gia đình của anh chị mình. Tề Dận đã đích thân đến gặp Mạc Trúc Tiên yêu cầu cô ta rời khỏi Tề Bách Hào chẳng những vậy cô còn nhất quyết bắt Mạc Trúc Tiên phải bỏ đứa bé mà cô ta đang mang thai để tránh ảnh hưởng đến Bạch Cẩm Phi và Tề Lăng Hạo lúc còn nhỏ. Vì chuyện đó mà đến tận bây giờ Mạc Trúc Tiên dù đã thay thân đổi phận với Bạch Cẩm Phi vẫn còn ghim hận trong lòng không buông bỏ xuống được. Do đó mà thái độ của Tề phu nhân đối với Tề Dận rất là gượng gạo chứ không có thân thiết như ngày trước nữa.
Buổi tối, Kiều Uyển Vũ đang ngồi nhăm nhi tách trà hóng gió ngoài ban công thì Tề Lăng Hạo bước ra ngồi đối diện cô.
“Công việc của em ổn hết chưa?”.
Kiều Uyển Vũ khẽ gật đầu: “Về cơ bản thì ổn hết rồi chỉ thiếu mỗi vedette nữa là hoàn hảo mà thôi, còn bên anh sao rồi?”.
“Tất cả đều đã xong hết rồi, thiệp mời cũng đã phát đi hết dự là sự kiện này sẽ trở thành tâm điểm vào dịp cuối năm ở Vịnh Xuyên đấy nhé”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Uhm em có thiết kế y phục riêng cho anh để tham dự Lễ kỷ niệm đó có muốn xem thử trước không?”.
Tề Lăng Hạo nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt tin tưởng: “Vợ anh là thiên tài mà chỉ cần là sản phẩm do em thiết kế thì anh nhất định hài lòng không cần xem trước đâu”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu rồi lên tiếng trêu chọc: “Uhm anh không sợ hôm đó em cho anh mặc giẻ rách lên phát biểu à”.
“Vào tay em thì cái giẻ rách cũng có thể trở nên đắc giá nên anh không lo”.
Kiều Uyển Vũ đưa tay đỡ trán tỏ