Đoạn Phong Lãng và Hàm Linh ra về trong tâm trạng không vui vẻ gì hết, Hàm Linh hận tại sao lúc nào người mình yêu cũng để Kiều Uyển Vũ vào trong mắt hết.
Về đến công ty Phong Linh, Hàm Linh giả lả vui vẻ tạm biệt Đoạn Phong Lãng, mới phút trước còn rất hạnh phúc mấy phút nét mặt liền hầm hầm nổi nóng đi thẳng lên phòng ném cái túi xách lên bàn của Dương Ngọc Trâm một cái rầm.
Đang ngồi không cũng bị dính đạn nên Dương Ngọc Trâm có chút giật mình, cô đắn đo rồi lên tiếng hỏi: “Hàm tổng đã xảy ra chuyện gì vậy hả?”.
Hàm Linh thấy Dương Ngọc Trâm đang ngồi chơi game càng nổi điên hơn, lớn tiếng quát: “Trong giờ làm việc mà cô dám ngồi chơi game bộ hết việc để làm rồi hay sao?”.
Dương Ngọc Trâm liền giật thốt người đánh rơi cả cái điện thoại xuống đất, cô cũng không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô bị Hàm Linh trút giận lên đầu mình từ lúc làm việc tại Phong Linh nữa.
Hàm Linh hằn hộc gắt giọng: “Cô có biết Doãn Ngạn Nhi bị làm sao không hả?”.
Dương Ngọc Trâm ấp úng đáp: “Thì vẫn bình thường có bị làm sao đâu chứ”.
Hàm Linh liền đưa điện thoại cho Dương Ngọc Trâm xem rồi lớn tiếng quát tháo: “Doãn Ngạn Nhi bị phong sát hai mươi năm rồi cô biết chưa?”.
Dương Ngọc Trâm liền trợn mắt lên không dám tin: “Sao có thể chứ, cô ta đang là đại minh tinh của Vịnh Xuyên mà”.
Hàm Linh ngồi phịch xuống ghế sofa thở hồng hộc: “Theo như tôi được biết thì lý do mà Doãn Ngạn Nhi bị phong sát là vì dám hất nguyên ly rượu vào người của Kiều Uyển Vũ đó”.
Dương Ngọc Trâm càng ngạc nhiên hơn: “Ối trời ơi, có khi nào là Tề Lăng Hạo đứng sau vụ này không?”.
“Còn phải hỏi sao?!” Hàm Linh tỏ vẻ bực dọc.
Dương Ngọc Trâm nghe thấy Doãn Ngạn Nhi bị phong sát hai mươi năm liền cảm thấy rất thõa mãn, lúc còn nổi tiếng cô ta chảnh chẹ biết dường nào giờ sa cơ thất thế cũng đáng thương như con chó bị chủ ruồng bỏ ngoài đường mà thôi.
Hàm Linh nhíu mày vẻ mặt trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng: “Khó khăn lắm mới tìm được một Vedette ưng ý vậy mà giờ cô ta bị phong sát toàn bộ hoạt động đều bị đóng băng hết thật là bực mình mà”.
“Vậy chúng ta sẽ tìm một người mẫu khác, ở Vịnh Xuyên này thiếu gì người mẫu mà cô lo với lại tính tình của Doãn Ngạn Nhi rất chảnh chẹ khó hầu hạ cô ta bị như vậy rất là đáng đời”.
Hàm Linh nhếch mép mỉm cười trước sự ngu ngốc của Dương Ngọc Trâm: “Cô ta chảnh chẹ khó yêu khó chìu vì cô ta là đại minh tinh cô ta có sức hút đối với công chúng, chỉ cần có cô ta khoác lên mình bất cứ một thiết kế nào của Phong Linh thôi thì sản phẩm đó liền trở nên cực hot bán cháy hàng chỉ trong vài giờ đồng hồ mà chúng ta không cần tốn thêm một xu nào cho bên PR sản phẩm hết. Sức lan tỏa của Doãn Ngạn Nhi mạnh hơn bất kỳ trang quảng cáo nào ở Vịnh Xuyên này đó vừa tiết kiệm được tiền quảng cáo vừa kiếm tiền nhanh chóng giờ mất đi cô ta Phong Linh cũng như mất đi