Dương Ngọc Trâm không cam tâm liền hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì đến Vệ Đồ chứ?”.
Hàm Linh híp mắt lại trông vô cùng thâm hiểm: “Cô có biết người đứng sau Vệ Đồ là ai không hả? Là KIỀU UYỂN VŨ đó”.
Hàm Linh cố tình nhấn mạnh tên của Kiều Uyển Vũ để Dương Ngọc Trâm biết được mức độ quan trọng của sự việc.
“Sao có thể là Kiều Uyển Vũ được?” Dương Ngọc Trâm nhất thời khó mà chấp nhận.
Nét mặt của Hàm Linh toát lên vẻ lạnh lẽo không cam tâm: “Tôi cũng không dám tin chuyện cô ta là tổng giám đốc của Vệ Đồ nữa mà”.
Dương Ngọc Trâm lại rối bời lên: “Trời ơi, cô ta là tổng giám đốc của Vệ Đồ…lần này cô ta về đây chắc chắn là để báo thù rồi có khi nào chuyện cô ăn cắp mẫu thiết kế của cô ta sẽ đổ vỡ ra không…”.
“Bốp…”.
Dương Ngọc Trâm chưa kịp nói hết câu đã bị nguyên bạt tay giáng thẳng vào mặt nóng ran lên, năm dấu tay đỏ ửng để lại trên má của Dương Ngọc Trâm.
Ánh mắt của Hàm Linh đằng đằng sát khí gào lên: “Dương Ngọc Trâm cô chẳng những bị điếc mà còn bị ngu nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi tôi cấm cô nhắc tới chuyện này cơ mà, sao cô không bao giờ nghe lời tôi nói hết vậy hay là cô luôn không để tôi vào trong mắt có đúng không hả???”.
Dương Ngọc Trâm chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén lại: “Hàm Linh tôi cũng là vì muốn tốt cho cô thôi mà, lỡ như mọi chuyện đổ vỡ thì người rơi vào hoàn cảnh tệ hại nhất là cô còn gì”.
“Im đi”.
Nghe tiếng quát của Hàm Linh mà Dương Ngọc Trâm giật thốt cả mình, cô lén lút nhìn Hàm Linh bằng mắt chứa đầy thù hận.
Hàm Linh hằn hộc lên tiếng: “Nếu mọi chuyện đổ vỡ ra không chỉ tôi khốn đốn mà cả cái công ty Phong Linh này cũng sẽ có nguy cơ biến mất khỏi Vịnh Xuyên đó”.
Dương Ngọc Trâm thầm ai oán trong lòng “Cái công ty này cũng đâu phải do thực lực của cô xây dựng mà có toàn là ăn cắp mẫu thiết kế của người khác, nếu không có biến cố xảy ra với Kiều gia thì giờ chủ nhân thật sự của Phong Linh phải là Kiều Uyển Vũ mới đúng, bản thân bất tài còn đi trách móc ai chứ”.
Hàm Linh ngồi phịch xuống ghế sofa uống một hơi hết sạch bình nước để hả giận, sau một lúc bình tĩnh lại cô ta nhẹ giọng ra lệnh: “Thay vì ngồi lo sợ mấy chuyện linh tinh cô nên đi tìm những bản thiết kế chất lượng về đây cho tôi đi”.
Dương Ngọc Trâm nhìn mấy bản thiết kế bị vứt lung tung trên nền đất, đắn đo một lúc rồi lên tiếng hỏi: “Tất cả những mẫu thiết kế này đều không dùng được cái nào sao Hàm tổng?”.
Hàm Linh nhìn những tờ giấy trên đất rồi khinh thường đáp: “Những thứ rác rởi này sao có thể mang thương hiệu Phong Linh được, cô tìm cách liên hệ với những sinh viên ưu