Hàm Linh tức đến nổ tim nổ phổi, trang phục mà đa số mọi người mặc trên người ở đây là cô thiết kế ra và đem tặng thế mà bị ví là giẻ rách, cô là nhà thiết kế nổi tiếng trong nước thì bị đánh đồng với ăn mày, đúng là khó chấp nhận được mà.
“Anh là ai mà dám nói như vậy hả???” Hàm Linh hằng hộc lên tiếng.
Chàng trai còn chưa lên tiếng trả lời thì đã có ai đó nói trước: “Đây là…Tề…Tề…Lăng Hạo… đại thiếu gia của tập đoàn Hoàng Kim”.
Mọi người đều bàng hoàng không dám tin vào những gì mà mình vừa nghe thấy.
Dương Ngọc Trâm liền nhíu chặt mày lên tiếng: “Có nhận lầm người không đấy, cô ta làm sao quen biết đại nhân vật như vậy được chứ?”.
Người kia đưa điện thoại cho mọi người xem: “Không tin thì tự mà xem đi, các tin tức về Tề gia và tập đoàn Hoàng Kim còn hot hơn cả các nghệ sĩ hạng A của showbiz nữa đó mấy má”.
Cả đám chụm đầu vào xem tin tức thì thấy bài đăng về Tề Lăng Hạo đã đáp chuyến bay ở thành phố Vịnh Xuyên lúc 3 giờ chiều nay, còn có nhiều hình ảnh về anh được đăng lên trang nhất của nhiều mặt báo, phong cách ăn mặc cùng thần thái cao quý, khí chất sang trọng của Tề Lăng Hạo còn hơn cả nam vương trong showbiz đương thời, chỉ một cái nhếch môi mỉm cười của anh cũng đủ làm trái tim của hàng vạn cô gái thổn thức.
Hàm Linh mặt mày nhăn nhó khó coi quay sang hỏi Kiều Uyển Vũ: “Cậu thật sự quen biết Tề Lăng Hạo sao?”.
Mọi người cũng tò mò nên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía của Kiều Uyển Vũ.
“Thật sự quen biết thì sao? Mà không quen biết thì sao?” Kiều Uyển Vũ úp mở đáp.
Đoạn Phong Lãng tỏ vẻ nhàn nhã không tin tưởng lên tiếng hỏi chàng trai kia: “Anh thật sự là Tề Lăng Hạo đại thiếu gia của tập đoàn Hoàng Kim, anh có gì để chứng minh thân phận đây hả???”.
Tề Lăng Hạo bày ra thái độ bỡn cợt không nghiêm túc rồi lơ đễnh đáp: “Đã là sự thật thì cần gì phải chứng minh”.
“Vậy làm sao mà chúng tôi tin tưởng được đây???” Đoạn Phong Lãng vẫn cố tình bắt bẽ làm khó không buông tha cho Tề Lăng Hạo.
Tề Lăng Hạo nhún vai kèm theo một nụ cười đầy tính khiêu khích: “Tôi cũng đâu có cần mấy người tin tưởng”.
Tề Lăng Hạo bước đến cởi áo khoác trên người mình xuống rồi khoác lên người của Kiều Uyển Vũ, anh có chút nhíu mày lên tiếng trách móc cô: “Ở Vịnh Xuyên đang bắt đầu mùa đông không phải mùa hè như ở Pháp em ăn mặc phong phanh như này không sợ vào bệnh viện cắm trại cũng không sao nhưng lại có người đau lòng đó biết không?!”.
Kiều Uyển Vũ cúi đầu không dám vào mắt của Tề Lăng Hạo nhưng vẫn khẽ đáp: “Lần sau sẽ chú ý hơn”.
Tề Lăng Hạo dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Kiều Uyển Vũ rồi vui vẻ nói: “Về thôi, trễ lắm rồi đó…anh là cố tình đến đón em