Tề Lăng Hạo có chút ngạc nhiên quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt khó hiểu, dù lời nói này thật lòng hay giả dối cũng được bởi vì anh biết trong lòng mình đang rất vui khi cô công khai mối quan hệ giữa bọn họ như thế.
Hàm Linh ngu người mất mấy phút rồi mới tìm thấy tiếng nói của mình: “Cậu bảo Tề Lăng Hạo là chồng cậu sao? Hahaha tôi chết cười mất, đúng là không xứng mà”.
Tề Lăng Hạo cũng cười hùa theo: “Hahaha, đứng là không xứng thật”.
Dương Ngọc Trâm lại lên tiếng cười cợt Kiều Uyển Vũ: “Bớt ảo tưởng lại đi, loại được người khác bao dưỡng mà còn mơ mộng hảo huyền, cái ghế Tề thiếu phu nhân cao lắm nha cậu với không tới đâu”.
Cái đám bạn khốn nạn của Kiều Uyển Vũ cũng hùa theo Hàm Linh và Dương Ngọc Trâm: “Tề thiếu cũng nói là không xứng mà, liêm sỉ của cô ta để ở đây vậy chứ?”.
Vài người độc mồm độc miệng lại kháu nhau: “Trời ạ, cùng lắm thì là tình một đêm thôi tại Kiều Uyển Vũ mơ cao quá đó chứ?”.
“Đúng là không xứng thật…nhưng mà là tôi cảm thấy bản thân mình không xứng với cô ấy” Tề Lăng Hạo ôn tồn nói tiếp.
“Hả???” cả đám mắt chữ a mồm chữ o thốt lên.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rối não với những gì mà Tề Lăng Hạo vừa nói, rốt cuộc là xứng hay không xứng đây?
Tề Lăng Hạo ôm Kiều Uyển Vũ vào lòng dáng vẻ rõ là yêu thương che chở, ánh mắt thì tràn ngập tình cảm: “Với một con người tài sắc vẹn toàn thế này, tôi cảm thấy bản thân mình chưa xứng với cô ấy nên luôn cố gắng để có thể đứng bên cạnh cô ấy mãi mãi, khát vọng lớn nhất đời tôi chính là kiếm thật nhiều tiền để bao dưỡng vợ tôi thật tốt… để cô ấy có cuộc sống thoải mái muốn làm gì thì làm, ghét ai thì cũng có thể dùng tiền chôn sống người đó khỏi đụng chạm vào bùn đất lại bẩn tay”.
Mọi người tự vấn lòng “Đây là đâu??? Tôi là ai???”.
Một người ưu tú như Tề Lăng Hạo lại tự nhận không xứng với Kiều Uyển Vũ một cô gái sa cơ thất thế chẳng có gì trong tay, thế giới này chắc bị đảo lộn lên cả rồi.
“Không thể nào như thế…không thể nào” Hàm Linh cau có gào lên vì không chấp nhận được sự thật khi thấy Kiều Uyển Vũ vượt trội hơn cô như thế.
Tề Lăng Hạo lại giở giọng đùa cợt lên tiếng: “Hôm naò rãnh mời cô ghé sang dinh thự nhà tôi, tôi không ngại cho cô xem hôn thú của chúng tôi đâu, nếu cần kinh nghiệm đi đăng ký chứng nhận kết hôn cứ hỏi tôi nhất định chia sẽ kinh nghiệm cho cô và bạn trai cô”.
Kiều Uyển Vũ vô tình nhìn thấy Đoạn Phong Lãng nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập thù hận cứ như cô lấy hết của mấy đời nhà anh vậy.
“Chúng ta đi thôi”.
Nghe tiếng của Tề Lăng Hạo vang lên trên đỉnh đầu mình, Kiều Uyển Vũ nhanh