Mạc Trúc Tiên đứng một bên vẻ mặt vô cùng đau đớn, đôi mắt đó toát lên sự lạnh lẽo cùng đố kị: “Hóa ra là anh cũng biết em phải chịu thiệt thòi hay sao vậy mà bao nhiêu năm qua anh lúc nào cũng ân ân ái ái với cô ta trước mặt em hết…Bách Hào anh có biết những lúc như thế em rất hận cô ta hay không, em thua cô ta ở chỗ em xuất hiện trong đời anh trễ hơn cô ta mà thôi…đáng lẽ ra em có thể đường đường chính chính sống ở Tề Trạch Viên này nhưng vì cô ta mà em phải nhịn nhục sống chui nhủi ở khu vực cấm địa do anh bày ra…Tề Lăng Hạo đứa bé đáng yêu thông minh đó đáng lẽ ra phải là con em rốt cuộc lại là con của cô ta…”.
“Em đừng lôi Lăng Hạo vào có được không, trẻ con không có tội mà”.
Ánh mắt của Mạc Trúc Tiên hằn lên những tia máu: “Anh cũng biết trẻ con vô tội sao? Vậy tại sao lúc đó lại bắt em giết chết đứa con của chúng ta chứ???”.
“Đứa bé ấy đến không đúng lúc em thừa hiểu mà” Tề Bách Hào lên tiếng giải thích.
Mạc Trúc Tiên gào lên: “Tất cả đều là do Bạch Cẩm Phi mà ra”.
Tề Bách Hào tỏ vẻ đau khổ đôi mắt đỏ hoe: “Cẩm Phi vô tội…tình yêu của cô ấy dành cho anh là chân thật”.
Mạc Trúc Tiên gào lên: “Vậy còn em thì sao chứ??”.
Tề Bách Hào nổi nóng lên quát: “Chính vì sự ương bướng ngang ngạnh của em sự việc mới đi tới nông nỗi này đó, em còn trách móc ai được chứ?”.
“Anh nói vậy là có ý gì chứ???” Mạc Trúc Tiên tỏ vẻ không cam tâm.
“Anh đã bảo hôm nay em về đi đừng lưu trú lại Tề Trạch Viên nữa bởi vì Cẩm Phi đã biết được quan hệ bất chính giữa chúng ta rồi em vẫn cứ cứng đầu không nghe còn dám câu dẫn anh để cô ấy nhìn thấy…Cẩm Phi vì quá hoảng loạn không chấp nhận được sự thật mới trượt chân ngã xuống hồ bơi đầu chấn thương nặng dẫn đến tử vong”.
Tề Lăng Hạo lúc này mới đưa mắt nhìn xuống hồ bơi, quả nhiên cả hồ bơi đều bị nhuộm đỏ bởi máu, đó là máu của mẹ anh…Tề Lăng Hạo cố kìm tiếng nấc lại trong cổ họng trong khi nước mắt đang chảy xuống làm ướt đẫm đôi mắt như sao cùng gương mặt điển trai của mình.
Mạc Trúc Tiên liền giận dữ quát: “Anh bảo cả đời này chỉ yêu mình em vậy tại sao lại còn đau khổ khi thấy cô ta chết chứ? Anh cũng yêu cô ta có phải không???”.
Tề Bách Hào không nói không rằng chỉ lặng lẽ ôm lấy thi thể của Bạch Cẩm Phi vào lòng giọng nghèn nghẹn lại: “Chuyện trước mắt nên làm là an táng Cẩm Phi cho chu toàn…cô ấy sinh ra đã là kim chi ngọc diệp trong hào môn, tang lễ không thể qua loa được”.