Tiếng “mẹ” phát ra từ miệng của Mạc Trúc Tiên giống như một lưỡi dao sắt cứa lên từng tất da thịt trên người của Tề Lăng Hạo vậy, đau đớn thấu tận tâm can.
Gương mặt đó của mẹ anh lại làm anh không nở tổn thương nhưng mà lý trí của Tề Lăng Hạo lại lên tiếng trấn tỉnh anh “Đấy là Mạc Trúc Tiên không phải mẹ mình”.
Tề Lăng Hạo tự nhốt mình trong phòng suốt nhiều ngày liền anh đang suy nghĩ phải làm sao để mọi người biết được người phụ nữ kia giả mạo thân phận của mẹ anh, lời nói của một đứa trẻ vừa mới 8 tuổi liệu có ai tin hay không?
Tề Lăng Hạo thừa hiểu được sự nguy hiểm bên trong con người của Mạc Trúc Tiên, người có thể lấy lại thân phận cho Bạch Cẩm Phi giờ chỉ có mình anh thôi nếu hành động khinh suất sẽ đánh rắn động cỏ tới lúc đó e rằng Mạc Trúc Tiên cũng sẽ nghĩ cách để loại bỏ anh khỏi cuộc sống của cô ta, anh chết thì không sao nhưng ai đền tội cho cái chết oan uổng không minh bạch kia của mẹ anh đây.
Từ ngày hôm đó Tề Lăng Hạo đã thay đổi không còn vui vẻ như trước kia nữa mà luôn phải sống trong sự phòng bị, sống trong lo sợ mình sẽ bị hại giống cái cách mà Mạc Trúc Tiên đã làm với Bạch Cẩm Phi.
Không lâu sau đó, Tề Bách Hào liền truyền tin ra ngoài với báo chí là thư ký riêng của ông Mạc Trúc Tiên trong một chuyến công tác đã trượt chân ngã xuống hồ nước nhiều ngày không ai hay nên không may qua đời, tập đoàn Hoàng Kim sẽ chi toàn bộ kinh phí cho tang lễ và hỗ trợ cho thân nhân một số tiền lớn xem như đền đáp công sức mà Mạc Trúc Tiên đã bỏ ra vì sự phát triển của tập đoàn Hoàng Kim.
Mẹ ruột của Mạc Trúc Tiên là Mạc Phỉ cũng không hề biết được sự thật là con gái mình tráo đổi thân phận với người khác nên lúc đem thi thể con gái về nhà bà đã khóc hết nước mắt chẳng những vậy còn ngất lên ngất xuống mấy lần.
Thi thể của Bạch Cẩm Phi đã để qua một thời gian khá lâu nhưng do được tiêm thuốc ướp xác mỗi ngày nên trông vẫn tươi tắn, da thịt vẫn mềm như vừa mới chết cách đây không lâu. Chỉ có điều gương mặt của Bạch Cẩm Phi thì đã bị người khác dùng dao rạch nhiều đường không nhận dạng được nữa cho nên ai cũng nghĩ thi thể đó là của Mạc Trúc Tiên.
Mạc Phỉ khi trông thấy thi thể của con gái đã gào khóc lên tức tưởi lòng bà đau đớn như bị ai đó xẻo từng miếng thịt trên người xuống: “Trời ơi, con gái tôi tại sao lại ra nông nổi này chứ hu hu hu…”.
Mạc Trúc Tiên ngồi xuống bên cạnh an ủi Mạc Phỉ: “Dì à, đừng quá đau lòng Trúc Tiên thấy dì như thế cũng không thể nhắm mắt xui tay được đâu”.
Mạc Phỉ khẽ lắc đầu: “Tề phu nhân à… cô không hiểu được cảm giác của tôi lúc này đâu, con gái tôi còn trẻ như thế nó