Liêu Tuấn Vĩ liền lên tiếng: “Cầu hôn ở đâu không quan trọng, quan trọng là thành ý của mình có chạm đến trái tim của đối phương hay không?”.
Vương Nam Quân bá vai Liêu Tuấn Vĩ một cái: “Anh Vĩ rành như vậy không lẽ là đã cầu hôn rồi”.
Liêu Tuấn Vĩ khẽ lắc đầu đáp: “Làm gì có, đây là lời khuyên của một người bạn thân thiết của tôi”.
Đoạn Phong Lãng biết người bạn thân thiết mà Liêu Tuấn Vĩ nhắc đến là ai, anh khẽ thở dài một cách mệt mỏi rồi vươn vai đứng dậy: “Tôi ra ngoài đi dạo một lát sẵn tiện xem đệ nhất mỹ cảnh của Phụng Cổ có đẹp như lời đồn hay không để còn lên kế hoạch cầu hôn nữa”.
Vương Nam Quân cũng đứng dậy đi theo phía sau Đoạn Phong Lãng: “Cho em đi với em cũng muốn xem đệ nhất mỹ cảnh của Phụng Cổ”.
Đoạn Phong Lãng giả vờ quan tâm đến chuyện kết hôn vậy thôi chứ bản thân anh cũng không rõ rốt cuộc là có nên kết hôn với Hàm Linh hay không nên luôn tìm cách thoái thác tự lừa người dối mình.
Tề Lăng Hạo thấy Kiều Uyển Vũ hôm nay ăn khá ngon miệng nên hỏi: “Thức ăn có vừa khẩu vị của em không?”.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu đáp: “Ngon nha…mà em thắc mắc một chút được không?”.
“Được hỏi đi”.
“Em nghe nói đệ nhất mỹ cảnh của Phụng Cổ mỗi ngày chỉ phục vụ một bàn duy nhất thôi hơn nữa phải đặt trước cả năm mới được, đồ ăn là do đầu bếp nấu gì ăn nấy nhưng em thấy toàn món mà em thích thôi chẳng lẽ ngẫu nhiên đến vậy”.
Tề Lăng Hạo nhếch môi mỉm cười hỏi: “Em nghĩ sao?”.
Kiều Uyển Vũ thành thật đáp trả: “Chắc chắn là do anh sắp xếp rồi”.
“Nhà hàng này là do mẹ của Kỳ Nam mở đó, nó thích ăn lẩu mẹ nó mở nhà hàng này cho nó ai ngờ lại phát triển lớn mạnh như hôm nay” Tề Lăng Hạo lên tiếng giải thích.
Kiều Uyển Vũ gật gật đầu qua vài giây ánh mắt cô rủ xuống hẳn: “Có ba mẹ thật là tốt biết mấy”.
Tề Lăng Hạo liền nói: “Nếu em muốn anh cũng có thể mở cho em một cái mà”.
“Thôi không cần đâu qua ăn ké của Kỳ Nam là được rồi…”.
Kiều Uyển Vũ lỡ tay làm đổ rượu lên áo, tay cũng dính rượu nên đứng dậy nói với Tề Lăng Hạo: “Em đi vào nhà vệ sinh một lát”.
Tề Lăng Hạo cũng quan tâm lo lắng nhìn chỗ áo bị dính rượu của Kiều Uyển Vũ rồi hỏi: “Ổn không hay là về sớm”.
Kiểu Uyển Vũ khẽ cười khổ: “Chỉ là dính chút rượu thôi mà không sao đâu còn chưa ăn xong anh lại đòi về tiền của em vất vả lắm mới kiếm được đó biết không?!”.
“Chỉ là sợ em không thoải mái thôi”.
“Em vào nhà vệ sinh lau một chút là ổn thôi”.
Chờ Kiều Uyển Vũ đi rồi Tề Lăng Hạo liền đứng dậy đi ra quầy thanh toán, anh rút trong túi áo ra tấm thẻ đen đưa cho người phục vụ đó rồi nói: “Thanh toán toàn bộ chi phí của bữa ăn hôm nay cho tôi”.
Người nhân viên thu ngân liền đưa hai