Đoạn Phong Lãng cúi đầu tỏ vẻ cảm thán trước sự thay đổi một cách ngoạn ngục của cô gái hiền lành ngây ngô mà anh từng đem lòng thầm thương trộm nhớ suốt bao nhiêu năm: “Em thay đổi rồi Kiều Uyển Vũ…em không giống cô gái năm đó nữa”.
“Tôi chưa từng thay đổi chẳng qua là anh chưa từng hiểu con người tôi mà thôi, nói trắng ra là con người ta trưởng thành thêm một bước đủ để biết mình ai, mình phải làm gì để có thể sống tiếp mà thôi…cuộc sống này rất khắc nghiệt anh là con cưng của mẹ anh nên chẳng bao giờ hiểu cuộc sống này đáng sợ đến mức nào đâu”.
Đoạn Phong Lãng nắm lấy cánh tay của Kiều Uyển Vũ, ánh mắt cũng đầy thâm tình: “Nguy hiểm cỡ nào chứ…anh nguyện cùng em đối mặt”.
Nghe Đoạn Phong Lãng nói như vậy Kiều Uyển Vũ bất giác nở nụ cười trào phúng: “Hình như lúc tôi muốn nghe anh nói với tôi câu này đã qua lâu lắm rồi”.
Trong mắt của Đoạn Phong Lãng là nổi mất mát: “Em không thể nghe vì em chưa bao giờ nói với anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hết…đến tận bây giờ vẫn không muốn nói hay sao?”.
Kiều Uyển Vũ thở dài đáp: “Lúc anh muốn nghe chắc gì người ta muốn nói…âu cũng là một đoạn chấp niệm chúng ta buông bỏ đi”.
Đoạn Phong Lãng cảm thấy bản thân đang rất tức giận, Kiều Uyển Vũ chưa bao giờ nắm lấy tay anh một lần vậy mà cứ ngang nhiên buông bỏ hay sao.
“Không nói chuyện quá khứ, vừa nãy em đụng tôi nên tính thế nào đây?” Đoạn Phong Lãng giở thái độ ngang ngược hỏi.
“Tôi đã xin lỗi anh rồi”.
Vương Nam Quân từ xa đi tới thấy Đoạn Phong Lãng có hành động lôi lôi kéo kéo một cô gái xinh đẹp liền bước qua lên tiếng: “Anh Lãng đào hoa vừa thôi nhé, chuẩn bị cầu hôn một cô lại ở đây câu dẫn một cô khác”.
Đoạn Phong Lãng nhướng mày: “Chỉ là tính cầu hôn thôi mà chưa cưới thì tôi vẫn có quyền cưa đổ cô gái khác”.
Kiều Uyển Vũ khoanh hai tay trước ngực rồi khẽ lắc đầu: “Nhưng trùng hôn là có tội anh không biết hay sao?”.
Vương Nam Quân muốn lấy lòng Đoạn Phong Lãng nên liền quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Em gái này ăn nói cũng mạnh miệng quá đấy được anh Lãng nhìn trúng là phúc mấy đời nhà cô rồi vậy mà lại dở thói cao ngạo, mấy đứa con gái mới lớn như cô đâu có dễ dàng gì ôm được cái bắp đùi lớn như của anh Lãng nhà tôi”.
Kiều Uyển Vũ nhếch môi cười khinh bỉ rồi hất mặt lên tiếng: “Cái bắp đùi lớn nhất Vịnh Xuyên này đã thuộc quyền sở hữu của tôi rồi hà tất phải nhìn tới mấy loại đẳng cấp thấp hơn…với lại tôi là người sống rất cao ngạo không phải cái thể loại đói quá ăn quàng giống như anh Lãng của cậu đâu”.
Vương Nam Quân trố mắt ra ngạc nhiên: “Khẩu khí đúng là chua ngoa quá rồi”.
Đoạn Phong Lãng nhướng mày: “Em bảo anh ăn quàng là ý gì?”.
“Bản thân anh tự hiểu rõ mà”.
Vương Nam Quân lại liên tiếng chấp vấn: “Em gái à, anh tin chắc là em còn chẳng biết ở Vịnh Xuyên này cái bắp đùi nào có nhiều thịt