Rõ ràng bảo là đưa cô về nhà, vậy mà tên chết giẫm Giang Hạ Thần đưa cô đến nơi quái quỷ gì thế này? Lúc đi đường cô đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, quay sang hỏi thì anh lại nói cô mù đường, không nhận ra đường về nhà thế là cô tức giận không thèm cãi lại luôn và giờ thì hay rồi.
Nơi họ đến không nơi nào khác chính là khách sạn King&Queen, một khách sạn có tiếng của nhà họ Giang.
- Ha....ha....đây là nhà tôi?
Mặc Khả Niệm tức giận quay sang chất vấn anh.
Giang Hạ Thần lại nhởn nhơ như không có chuyện gì xảy ra lên tiếng:
- Ừm.
Đêm nay chúng ta ở đây.
Khách sạn cũng có khác gì ở nhà đâu nhưng được cái ở đây riêng tư hơn.
Hai gò má của Mặc Khả Niệm giờ đây đã đỏ bừng lên.
Cái tên dở hơi Giang Hạ Thần này lại nói linh tinh cái quái quỷ gì vậy? Vươn người ra toan định mở cửa xe đi ra ngoài, ngay lập tức cô bị Giang Hạ Thần chặn lại.
Anh để cô nằm xuống vòng tay mình, trong không gian chật hẹp này cộng thêm cái bầu không khí u ám này của họ khiến cho Mặc Khả Niệm có chút sợ hãi.
- Tên điên này mau buông ra, tôi còn phải về nhà không có thời gian giỡn với anh đâu.
Giang Hạ Thần cúi người xuống, khẽ thủ thỉ bên tai của cô:
- Tiểu bảo bối, em không thích vào trong kia thì chả lẽ em muốn ở đây? Nhưng mà nếu làm chuyện đó ở đây thì hơi mất tự nhiên nhỉ? Ngoài kia nhiều xe vậy mà.
Mặc Khả Niệm tròn mắt nhìn anh, không ngờ tên Giang Hạ Thần này không chỉ biến thái, dâm dê lại còn có cái suy nghĩ xấu xa, kinh khủng như vậy.
Mặc Khả Niệm tuy lo lắng nhưng vẫn mạnh miệng quát mắng:
- Anh điên ít thôi, mau buông tôi ra.
Như đoán được tâm tư của Mặc Khả Niệm, Giang Hạ Thần khẽ mỉm cười, anh từ từ buông cô ra.
Sau khi được giải thoát, Mặc Khả Niệm nhanh chóng mở cửa xe ra nhưng....cô không tài nào mở được.
Quay sang nhìn anh, cô tức giận đến sắp khóc, nói:
- Anh mau mở cửa cho tôi, tôi muốn về nhà.
Đúng thật là "phép vua còn thua lệ nàng", nhìn những giọt nước mắt sắp rơi của Mặc Khả Niệm, Giang Hạ Thần bỗng chốc thở dài:
- Em qua ghế phụ đi, tôi đưa em về.
Mặc Khả Niệm không còn tin tưởng vào lời nói của Giang Hạ Thần, vừa nãy chính anh cũng nói sẽ đưa cô về đấy.
Đưa khuôn mặt hoài nghi ra hỏi anh:
- Có...có thật không?
- Tôi mà lại không uy tín thế à?
Mặc Khả Niệm không hề suy nghĩ gì liền gật đầu.
Giang Hạ Thần cũng đành phải bất lực.
Đưa tay xoa đầu cô, anh dịu dàng nói:
- Lần này là thật.
Không trêu em nữa, sang bên kia đi.
Hành động thân mật của Giang Hạ Thần khiến cho Mặc Khả Niệm giật mình và có chút lúng túng.
- Sang.....sang kiểu gì?
- Cứ vậy mà sang thôi.
Chỗ còn rộng mà.
- Ò...!
Sau khi ngồi yên vị ở trên ghế phụ, Giang Hạ Thần bắt đầu cho