- Anh có thể đừng lên đó không?
Câu nói sâu bên trong là sự nghẹn ngào của Mặc Mộc Lan.
Nhìn thẳng vào đôi mắt đang chứa nước kia của cô ta, Giang Hạ Thần nổi lên một cảm xúc vô cùng khó tả.
Không biết là nhìn cô đáng thương nên có chút thương hại hay anh đã quen với những hành động này của cô ta?
- Có chuyện gì thì nói sau đi, tôi còn phải lên thư phòng.
Mặc Mộc Lan cô gắng níu lấy tay anh, lúc này nước mắt cô đã bắt đầu trào ra.
Cô ta khóc lóc cố gắng níu kéo anh:
- Em xin anh mà.
Anh đừng lên đó.
Mặc dù cảm xúc của anh có chút thay đổi nhưng anh vẫn thẳng thừng rút tay mình ra khỏi tay Mặc Mộc Lan rồi đi thẳng lên trên tầng.
Nhìn theo bóng lưng của anh, trái tim Mặc Mộc Lan như chết lặng đi.
Giờ đây cô ta đã có thể chắc chắn rằng trong lòng Giang Hạ Thần, cô không là cái gì cả.
Nếu như không có được anh cô nhất định sẽ không để bất kì ai có được đặc biệt là Mặc Khả Niệm.
Những thứ vốn nên thuộc về cô ta thì mãi mãi chỉ thuộc về cô ta mà thôi.
Chỉ một mình Mặc Mộc Lan này thôi.
Bước vào bên trong phòng.
Giang Hạ Thần ngạc nhiên nhìn chằm chằm về phía của Mặc Khả Niệm.
Mặc Khả Niệm cũng không khác anh là mấy.
Không phải Giang Quân nói anh không ở đây sao? Vậy bây giờ anh xuất hiện ở đây là có chuyện gì vậy?
Thấy con trai mình đã trở về, Giang Quân đứng dậy tỏ vẻ vô cùng bất ngờ khi có sự xuất hiện của anh:
- A...Hạ Thần.
Con trở về đúng lúc quá.
Khả Niệm có đến tìm con để bàn chuyện nè.
Ủa? Có thể tua lại một chút không vậy? Người gọi Mặc Khả Niệm cô tới đây không phải là Giang Quân sao? Bây giờ sao lại thành cô đến tìm Giang Hạ Thần rồi? Đang định lên tiếng phản biện thì Giang Quân đã cướp lời nói của cô:
- Nếu mà Hạ Thần đã về rồi thì hai đứa nói chuyện với nhau đi nhé.
Ta ra ngoài trước.
Cứ tự nhiên.
Khi Giang Quân rời đi, ông còn không quên khoá cửa phòng lại rồi nở ra nụ cười đẩy nguy hiểm.
Mặc dù là thư phòng nhưng cách âm rất tốt đó nha.
Ngoài ra thì phòng nào cũng cách âm siêu siêu tốt.
Chuyện này tất nhiên Giang Hạ Thần cũng biết.
Nhìn Mặc Khả Niệm, đôi mắt Giang Hạ Thần liền hiện lên ý cười.
Thay vì lựa chọn ngồi bên cạnh cô thì anh lại ngồi ở phía đối diện.
- Sao vậy? Em đến tìm tôi sao? Nhớ tôi à? Hôm nay ngày nghỉ mà em cũng tới đây thật khiến tôi cảm động.
Mặc Khả Niệm nghe anh tự luyến thì ngay lập tức bày ra gương mặt không mấy thiện cảm:
- Giang tổng hình như hiểu nhầm rồi.
Ba anh là người gọi tôi tới nói rằng muốn bàn chuyện hợp đồng với tôi nên tôi mới đến chứ đến vì anh sao? Nằm mơ đi.
- Vậy sao?
Giang Hạ Thần vừa nói vừa đứng dậy, chống tay lên trên mặt bàn, tiến lại gần về phía cô.
Hai bên má Mặc Khả Niệm thoáng chốc đỏ ửng.
Cô vội tránh đi ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình của anh:
- Thì là vậy đó.
Nếu dự án không có vấn đề gì thì tôi xin phép về trước đây.
Mặc Khả Niệm vừa rời đi ngay lập tức bị Giang Hạ Thần kéo lại.
Cứ vậy hai người ngã xuống