Ping ủ rũ bước ra khỏi phòng trên tay khay thức ăn vẫn còn nguyên chẳng vơi đi dù chỉ là một chút.
- Thiếu gia "
Ping nhìn thấy Kin liền cúi đầu chào
Kin nhíu mày nhìn mớ thức ăn vẫn còn nguyên trên khay đựng.
- Vẫn không chịu ăn à "
- Dạ, ba ngày rồi cậu Nut đã không ăn uống gì, cứ thế này tôi sợ cậu ấy sẽ kiệt sức mất "
Ping ủ rũ lo lắng nói
- Được rồi mau xuống dưới bảo nhà bếp hầm súp rồi mang lên đây "
Kin trầm giọng ra lệnh
- Dạ thiếu gia.
Ping cúi đầu nhân lệnh rồi rời đi
" Cạch "
Kin đưa tay mở cửa bước vào.
Nut ngồi trên chiếc ghế mây hướng ra bên ngoài phía ban công đôi mắt vô hồn hướng nhìn về phía chân trời xa xăm khuôn mặt tiều tụy nhợt nhạt không một chút sức sống.
- Tại sao lại không chịu ăn "
Kin bước đến cạnh Nut trầm giọng hỏi.
Đáp lại câu hỏi của hắn là một khoản không im lặng, Nut một mực giữ im lặng mắt vẫn hướng nhìn ra ngoài bang công chẳng mảy may gì đến lời nói của hắn.
- Tôi hỏi sao không trả lời, em bị câm à " Hắn mất kiên nhẫn đưa tay xoay mặt Nut lại đối diện mình buộc cậu phải nhìn hắn.
- Nut Warut, em muốn thử thách độ kiên nhẫn của tôi có phải không!!
Hắn gằn giọng, trong người bực tức đến khó tả.
- Sao hả, lại muốn dùng bạo lực với tôi hay sao?
- Đánh đi, đánh chết tôi đi dù sao tôi sống trên đời này cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả...
Nut nghẹn ngào đôi mắt đỏ lự mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt hắn.
- Đánh đi sao không đánh, anh thích dùng bạo lực lắm mà, sao lại không đánh, anh...ưm...
Những lời sau đó điều bị hắn dùng môi mình nuốt trọn, hắn hôn cậu tay đặt ra sau gáy cậu giữ chặt không cho cậu có cơ hội để cự tuyệt hắn, hắn cắn mạnh vào môi dưới của Nut mạnh mẽ đẩy lưỡi tiến sâu, hai tay vòng qua nhẹ khom người bế bổng cậu lên đi đến giường ngồi xuống, mặc cho cậu có kháng cự cỡ nào, tay vẫn cương quyết giữ chặt Nut trong lòng.
Nut nhíu mày khó chịu cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, hai tay đấm loạn vào lồng ngực hắn, nơi cõi lòng vì uất ức tủi nhục mà tuôn trào nước mắt.
- Ha...hức
- Tên khốn tại sao cứ luôn dày vò tôi như vậy...hức...tôi đã làm sai gì chứ, hành hạ ức hiếp tôi như vậy anh mới vui hay sao...tên khốn, tôi ghét anh...hức...hức...
Nut oà khóc tay đánh loạn xạ trên người hắn mặc kệ vết thương nơi cổ tay có đau đến mức nào.
- Đủ rồi!!!
Hắn tức giận hét lớn tay đưa lên bắt lấy tay Nut giữ lại ngăn không cho cậu tiếp tục đánh loạn nữa, trong lòng lo lắng cho vết thương nơi cổ tay cậu.
- Đừng làm loạn nữa, sẽ ảnh hưởng đến vết thương, em không thấy đau sao.
- Mặc kệ tôi...hức...không cần anh quan tâm...hức..."
Nut nghẹn ngào nói nhỏ
- Xin lỗi
- Là tôi sai, tôi xấu xa được chưa.
- Đợi khi vết thương lành rồi muốn đánh bao nhiêu thì tùy ý em giờ thì ngoan ngoãn nghe lời một chút...
- Hức...xấu xa...đáng ghét...hức...
- Được rồi...tiểu phiền phức, đừng khóc nữa "
Kin đưa tay lau nước mắt cho Nut, ánh mắt đầy lo lắng, hai mắt cậu sưng húp lên khiến cho hắn cảm thấy vô cùng phiền não.
- Hức...hức...
Nut uất ức nấc nghẹn, mặt xoay đi hướng khác chằng thèm nhìn hắn.
- Nut...
Hắn nhỏ giọng gọi
Cậu một vẫn một mực không chịu quay lại nhìn, hắn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng lập tức đưa tay xoay mặt cậu về phía mình
- Nhìn tôi.
Hắn đưa tay vào trong túi áo vest của mình lấy ra một chiếc hộp bằng nhung đưa cho Nut.
- Tặng cho em "
- Là...cho tôi sao?
Nut nhận lấy chiếc hộp từ tay hắn
- Em mở nó ra đi "
Nut mở chiếc hộp ra, bên trong là một sợi dây chuyền lấp lánh tuyệt đẹp.
- Xem nào...để tôi đeo nó cho em "
Hắn lấy sợi dây chuyền từ trong hộp ra đeo vào cổ cho Nut, nhìn sợi dây chuyền lấp lánh trên cổ mình khiến tâm trạng cậu cũng đã khá hơn được một chút.
Sự ngây thơ đơn thuần của Nut khiến cho hắn không kiềm được mà khẽ mỉm cười, dù thế nào đi nữa cậu vốn dĩ cũng chỉ là một đứa trẻ vẫn chưa trưởng thành, có lẽ vì từ trước đến