Hàn Cao Kỳ khẽ nhấp ly rượu vang, để tiền trên bàn rồi ung dung bước ra khỏi khách sạn.Đôi mắt giương lên hướng về phía đi của cô gái mang giày đỏ.
- Sẽ thật không phải nếu để một quý cô xinh đẹp như cô đây phải đi về một mình.
Cô nheo đôi mắt nhìn về phía chiếc BMW màu đen sáng bóng đợi anh nói tiếp
- Vậy nếu cô không ngại, hãy để tôi đưa cô về, coi như chuộc lỗi về đôi giày đỏ!!!
Cô cúi đầu ngắm nghía đôi giày đỏ dưới chân, chậm rãi cười:
- Đôi giày rất đẹp!
Đôi chân lại tiếp tục di chuyển, mặc kệ chiếc BMW màu đen ấy vẫn đang ngẩn ngơ.
Anh cúi đầu, khóe miệng cong lên một đường cong hoàn mĩ. Đôi tay di chuyển vô lăng,chiếc BMW lững thững đi phía sau lưng cô gái, từ đoạn đường này sang đoạn đường khác.
Cô dừng bước, đôi lông mày khẽ nhăn lại:
- Tại sao anh cứ theo tôi mãi thế? Thật phiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Dù cô không để tôi đưa về... Nhưng với lương tâm của một người đàn ông, tôi sẽ không đành lòng để một người phụ nữ xinh đẹp như cô đi về một mình đâu, nguy hiểm lắm!!!
Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp:
- Hay là cô lên xe đi. Tôi hứa sẽ đưa cô về an toàn.
- Lời hứa của anh, không đáng để tin tưởng.
Cô xoay người, trực tiếp mở cánh cổng lớn ở trên đường:
- Tôi về nhà rồi, cảm ơn đã tiễn.
Cánh cổng sắt màu xám nặng nề khép lại. Anh nheo mắt, đây không phải là biệt thự của Cố gia sao? Không lẽ, cô là Cố Tịch Y? Không đúng, Cố Tịch Y đã mất tích từ 4 năm về trước rồi.
Hàn Cao Kỳ quay đầu xe, trở về biệt thự Hàn gia, trong lòng thầm nhủ, cô có lẽ chỉ là người làm trong Cố gia thôi.
Cố gia.
Tiếng cốc chén bị đập vỡ vang lên. Dưới sàn đầy những mảnh sành nhọn hoắt đang đâm vào da thịt cô, máu theo nước lan ra sàn, loang lổ.
- Cố Thẩm Yên, cô nên nhớ, mạng cô nằm trong tay tôi, muốn sống muốn chết, tùy tôi quyết định- Giọng nói lạnh lùng vang lên mang theo vài phần khinh bỉ- Đều là lũ đàn bà hạ đẳng như nhau cả.
Cô quỳ gối, tay chống lên những mảnh thủy tinh vỡ vụn,