“Không có không có.
” Tôi chân chó cười cười, nhưng mà liếc xuống một chút nữa lại không nhịn được mà kinh hô một tiếng “mười năm?”“Chê ít?”“…Không.
” Tôi chột dạ cười cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng trong lòng vô cùng không nguyện, nhưng vừa nghĩ tới nếu như Ân Lễ ghi một chuỗi số không dài dằng dặc trên tờ chi phiếu kia, tôi có làm việc mười đời cũng không đưa nổi, chỉ có thể cắn chặt răng và nuốt trở vào trong yên lặng, ký tên xuống bên dưới.
Lúc này Ân Lễ mới vừa ý, vỗ vỗ lên vai của tôi, vẻ mặt khích lệ.
Mà tôi chỉ có thể bi phẫn, cứng ngắc trong gió.
Vốn tưởng rằng sau khi tiếp tục ký ước hợp đồng Ân Lễ sẽ bỏ qua cho tôi một trận, không ngờ rằng tôi vẫn là xem nhẹ độ biến thái của anh ấy.
Trên tầng thượng của công ty có một bể bơi lộ thiên, tuy rằng công nhân viên có thể dùng, nhưng bình thường có rất ít người tới.
Cho nên, mỗi ngày khi tôi hoàn thành thông báo đều sẽ tới đây để thư giãn một lát.
Hôm nay tôi vừa từ trong phòng thay đồ đi ra liền phát hiện không biết từ khi nào trên ghế nghỉ ngơi có một đôi chân đàn ông thon dài.
Tóc người đàn ông ẩm ướt, giọt nước thuận theo cổ của anh ta trượt xuống, lướt qua bờ ngực rắn chắc, lướt qua cái bụng hẹp, lướt qua…Mặt tôi đỏ lên, sau đó tôi lặng lẽ xoay người chuẩn bị rời khỏi nơi này.
“Hạ Linh Linh.
”Một giọng nói đàn ông nguy hiểm, trầm thấp vang lên.
Tôi lập tức mở ra bộ dáng chân chó, xoay người cười nịnh nọt giống như một đóa hoa cúc: “Ân Tổng, ngài gọi em?”Ân Lễ nhàn nhã cầm khăn, lau lau những giọt nước trên tóc, giống như tùy ý hỏi: “Tới rồi tại sao