Cửa thang máy kịp lúc mở ra, bên ngoài vừa hay là bãi đỗ xe.
Ân Lễ kéo tay của tôi đi ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi theo phản ứng có điều kiện rụt người lại, thận trọng hỏi: “Anh muốn đưa em đi đâu?”Khóe miệng của anh ấy lạnh lùng câu lên, một tay nâng cằm của tôi lên, bức tôi phải kề sát mặt anh ấy.
Khí tức hormone quen thuộc bao vây quanh thân tôi.
Giọng nói của Ân Lễ trầm thấp mà băng lãnh: “Hạ Linh Linh, anh cho em hai sự lựa chọn.
hoặc là hiện giờ đi theo anh, hoặc là…”Thân thể của anh ấy nguy hiểm đè ép xuống, tay lớn của anh ấy hung hăng tóm lấy eo tôi, hai cỗ thân thể ái muội dán sát vào nhau, khiến tim tôi đập thình thịch một cách căng thẳng “sẽ ở đây mà muốn em, hửm?”“Em đi theo anh!”Tôi cơ hồ là ngay lập tức cầm lấy tay anh ấy chạy ra ngoài.
Đùa gì chứ, trong thang máy còn có camera giám sát nữa…Mười phút sau, tôi ngoan ngoãn ngồi trên xe của Ân Lễ.Không biết Ân Lễ ở phía sau xe còn đang làm gì, tôi đợi có chút bất an.
Lời anh ấy nói trong thang máy vẫn còn quanh quẩn bên tai của tôi, nghĩ tới đó tai tôi lại đỏ bừng.Vì vậy tôi lấy ra điện thoại, vô cùng lo lắng mà nhắn cho người đại diện một tin nhắn.“Chị nói xem có phải ông chủ đối với em có chút ý tứ không a?”Người đại diện trả lời rất nhanh: “Chúng mừng, chúc mừng, cái đầu của em cuối cùng cũng được thông suốt rồi.”Tiếp sau đó, phía sau xe một trận tiếng chuông điện thoại vang lên, Ân Lễ tiếp điện thoại, tựa hồ như nghe được đối phương nói gì đó, đột nhiên phóng ánh mắt về phía tôi, khóe miệng ẩn ẩn câu lên tựa hồ như đang tươi cười.Tôi lập tức ý thức được tôi đã bị người đại diện chân chó của tôi bán đi rồi,