Tôi phẫn uất đẩy cửa xe, đem Ân Lễ không có sự phòng bị đụng cho thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, thừa dịp anh ấy vẫn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc lại phẫn hận chạy về phía thang máy, tôi thậm chí đứng xa xa còn giơ lên ngón tay giữa với anh ấy.Ân Lễ đỡ ở bên cạnh cửa xe, nghiến chặt răng, mặt anh ấy đen lại muốn đuổi theo, thế nhưng vùng bụng dưới bị tôi đụng phải đau nhức, nhất thời người không thể nhúc nhích được, chỉ có thể từ xa mà nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang dần đóng lại, hung hăng nhả ra mấy chữ.“Hạ Linh Linh, em đợi đấy cho anh!”Sau khi Ân Lễ quay lại làm việc, ngoài ý muốn thế nhưng lại không đem tôi đi giáo huấn một trận, ngược lại dường như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, không chỉ thái độ phá lệ ôn nhu, mà còn thường xuyên cười với tôi.Chỉ là… nhưng nụ cười này lại không khỏi có chút khoa trương, quá mức chuyên chú nhìn vào mắt tôi, tôi cảm thấy lạnh sống lưng…Những lời nói ngoan hận ngày đó của Ân Lễ vẫn quanh quẩn bên tai của tôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng tôi trái đợi phải đợi cũng không thấy sự báo trả nào, trong lòng không khỏi có chút bất an.Người đại diện vì để trấn an tôi, đề nghị đưa tôi đi KTV để thư giãn một trận.Tôi tất nhiên là cao cao hứng hứng đi rồi, một khi cao hứng liền không cẩn thận uống nhiều.
Vì vậy, thừa dịp đồng nghiệp đang hát bên trong KTV, tôi đứng dậy dự định đi tìm nhà vệ sinh.Nào biết vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.Người uống say là tôi tầm mắt có chút mơ hồ, cười ha ha quay đầu nhìn người đại diện đang ngồi trên ghế lô nói: “Ài, nơi này có một người lớn lên trông thực giống Ân Lễ.”Lời còn chưa nói hết, tôi liền cảm thấy sau đầu có một bóng đen