Tôi thút thít nói: “Không có gì không có gì, em sớm đã nói qua với người đại diện là anh sẽ không đồng ý rồi.
Em sẽ nghĩ cách khác…” Dừng một lát, mắt tôi trừng lớn nói “vừa rồi anh mới nói cái gì?”Ân Lễ bình tĩnh nhắc lại một lần nữa: “Được.
”Tôi kinh ngạc nhìn anh ấy, vui sướng: “Thực sao?”Khóe miệng của anh ấy cong cong, gật gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôi còn chưa vui vẻ mà kinh hô thì anh ấy lại bổ sung thêm một câu: “Có điều cũng có điều kiện.
”…Tôi liền biết.
Nhưng trong tay của anh ấy đã có một tờ chi phiếu rỗng mà tôi đã kí tên, lẽ nào còn có điều kiện đáng sợ hơn nữa sao?Nghĩ như vậy, tôi miễn cưỡng gật đầu hỏi: “Điều kiện gì?”Ân Lễ ôn hòa cười: “Rất đơn giản.
”Ân Lễ là một người nói lời giữ lời.
Từ sau khi đáp ứng giúp tôi rửa sạch thanh danh, liền vô cùng cao hứng triển khai mãnh liệt theo đuổi đối với tôi.
Ít nhất, biểu hiện ở mặt ngoài là như vậy.
Mỗi buổi sáng Ân Lễ sẽ để cho tiểu ca ở cửa hàng hoa mang tới tặng cho tôi một bó hoa, hoa giả, tuần hoàn sử dụng.
Mỗi khi tôi ra ngoài chụp ảnh, anh ấy đều dành thời gian mang tới chút đồ ăn ngon để hỏi thăm.
Tôi ở trong phòng nghỉ ngơi, nhẫn nhục mà đút từng chút từng chút vào miệng anh ấy.
Mỗi lần cùng nhau ra ngoài, anh ấy đều lén chụp ảnh tôi, những mặt ‘đáng yêu’ mà tôi không muốn cho người khác biết, đủ các loại ảnh xấu xí không lời giải thích.
Sếp, anh có chắc là anh sẽ không bôi đen em