“Ách, ý của em là…”“Là gì?”Anh ấy vừa nói vừa lặng lẽ tiến về phía tôi, nhìn đôi môi hồng đào của tôi cười xấu xa nói: “Thực ra, anh không ngại bị lây nhiễm…”Mắt tôi nháy nháy vài cái, nghiêm túc nhìn anh ấy: “Là miệng thối.”“…”Khi người đại diện đẩy cửa bước vào, khuôn mặt của Ân Lễ đã thối tới mức không gì so sánh được.Cô ấy bộ dáng đau đầu nói: “Tiết mục sắp bắt đầu ghi hình rồi, hai người còn ở đây nháo cái gì vậy? mau điều chỉnh lại biểu tình rồi ra ngoài đi.”Đúng vậy, Ân Lễ phải cùng tôi ghi hình tiết mục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ vì Ân Lễ theo đuổi tôi quá mức mãnh liệt, mọi người đều bị biểu hiện ngọt ngào giả dối lừa gạt, không chỉ bắt đầu quan tâm tới đôi ‘tình nhân’ chúng tôi, còn tỏ ra thích thú muốn xem cuộc phỏng vấn chúng tôi.Lúc mới bắt đầu tôi đã từ chối, lo rằng sự kiện theo đuổi giả dối này sẽ không thể kết thúc.
Nhưng ngày đó Ân Lễ đưa ra điều kiện với tôi, dĩ nhiên là muốn cùng tôi lên tiết mục.Không còn cách nào, để có thể thỏa mãn nhu cầu xuất hiện trước ống kính của tổng tài tôi chỉ có thể thỏa hiệp.Toàn bộ chương trình được quay rất thuận lợi, Ân Lễ phối hợp rất tốt.
Khi máy quay đưa tới, ánh mắt của anh ấy ôn nhu tới nỗi có thể vắt ra nước.
Tôi có chút phân không được thật giả.Khi người chủ trì hỏi cảm thấy đối phương vì mình mà làm chuyện lãng mạn nhất là khi nào.
Ân Lễ nhìn tôi cười nói: “Cô ấy làm mỗi một chuyện đối với tôi đều rất lãng mạn.”Tôi sửng sốt, sau đó phẫn uất trừng mắt với anh ấy một cái.Ân Lễ giảo hoạt này, cư nhiên đem đáp án tốt nhất mà tôi đã nghĩ ra dùng mất rồi!Người chủ trì huýt sáo trêu chọc, sau đó nhìn tôi nói: “Hạ Linh