Chất lượng giấc ngủ của Hứa Ý Nùng vốn đã không tốt, sau này càng ngày càng nghiêm trọng, cô lại không muốn uống thuốc trợ giúp, sợ sau này mình sẽ ỷ lại.
Thế là cô bẳt đầu học hút thuốc.
Lần đầu hút thuốc cô bị sặc, ho đến chảy cả nước mắt, nhưng cô vẫn tiếp tục thử, dần dần bắt đầu quen với vị đắng đầng ở đầu lưỡi, với mùi hương cay đắng khôn kể.
Sau đó cô dần dần nghiện thuốc lá, cũng bắt đầu vò thức bắt chước cách hút và động tác véo đầu thuốc lá vứt đi của anh.
Trong đêm khuya thanh vắng, cô vừa hút thuốc vừa nói chuyện với gương, như anh đang nói chuyện với cô vậy.
Cô sẽ nói "anh" nghe những điều mình không quen ở Nhật Bản, có lẽ là vì càng ngày cô càng kỳ cục, đến giờ vẫn không có người bạn cực thân nào, lúc ở ký túc xá còn tranh cãi một trận với ông chủ vì phí lắp đặt wifi.
Cô còn thường xuyên gặp động đất, có mấy lần động đất rất mạnh, mạnh đến mức cô cảm giác mình không còn mạng mà về nữa.
Một mình cô cuộn người trong tam giác an toàn* nắm chặt di động, màn hình vẫn luôn mở số anh trong danh bạ.
Lúc ấy cô nghĩ, nếu mình thật sự mất mạng, cuộc điện thoại cuối cùng phải gọi cho anh, nghe giọng anh lần nữa.
Nhưng khi động đất kết thúc, cuộc gọi ấy cũng rơi vào quên lãng...
(★Tam giác an toàn: Nguyên tắc an toàn khi gặp động đất, nôm na là chui vào một góc vuông như chân bàn chân tủ để đô đổ xuống sẽ thành vùng tam giác, giảm tổn thương đến người.)
Cô thường xuyên tự lẩm bẩm, sau đó "anh" trong tưởng tượng sẽ an úi cô.
"Đừng nghi ngờ bản thân, em vẫn luôn rất tài giỏi."
"Mệt quá thì nghỉ một chút, em đã làm rất tốt rồi."
"ở bên ngoài nhớ chăm sóc tốt cho bản thân."
Cô vừa nói vừa gật đầu với gương, sau đó dựa sang bên cạnh, yên tĩnh một lát rồi hỏi: "Vậy bao giờ anh mới qua đây? Em rất nhớ anh."
Sau một hồi yên tĩnh không lời hồi đáp, cô kẹp điếu thuốc lập lòe trong tay, cuộn tròn người lại.
Cô lại nói: "ồ, em quên mất, anh đã bảo sẽ không qua đây nữa."
Tình trạng này duy trì rất lâu, lâu đến mức cô bắt đầu đau đầu, đau đến không chịu được, không ngừng nôn thốc nôn tháo, ăn gì cũng không thể dừng nôn, nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng đến việc đi học.
Cô bị giáo viên ép đi khám, cô mới biết mình bị trầm cảm, rất nghiêm trọng.
Bác sĩ kê cho cô một đống thuốc rồi hỏi cô có người nhà ở Nhật không, cô lẳc đầu.
Bác sĩ đề nghị: "Tốt nhất cô nên báo tình trạng của mình cho người nhà, có người nhà ở bên thì việc chữa trị sẽ hiệu quả hơn."
Hứa Ý Nùng cầm lấy bệnh án, chỉ nói: "Cảm ơn."
Duy trì uống thuốc, tình trạng cô cũng khá hơn nhưng vẫn rất khó đi vào giấc ngủ.
Cô vẵn liên lạc với bố mẹ qua video vào một thời gian cố định hàng tuần, nhưng rõ ràng càng ngày càng ít nói.
Mẹ cô lúc nào cũng dặn dò: "Bây giờ con lấy việc học làm chủ, đừng nghĩ đến việc gì khác, biết chưa?"
Cô nói: “Vâng."
Cô bắt đầu sống như một con rối không có chủ kiến, nghe sao biết vậy, đồng thời cũng từ mỗi năm về ăn tết một lần biến thành không về nữa.
Học phí và sinh hoạt phí cô đều tự kiếm nhờ làm thêm hoặc làm giáo viên tiếng Trung bán thời gian trong các trung tâm ngoại ngữ, vì cô sợ quay lại thành phố tràn ngập kỷ niệm của hai người họ, cũng không muốn đối mặt với bố mẹ.
Sau này, khi bà nội thật sự qua đời vì bệnh, cô cũng không về.
ở cái nhà đấy, trong cái gia tộc ấy, cô đã là sự tồn tại chỉ trên danh nghĩa từ lâu.
Cô cũng không đón sinh nhật nữa, lễ hội pháo hoa mùa hè hàng năm ở Nhật từ ngày lễ cô chờ mong nhất biến thành ngày cô muốn trốn tránh nhất.
Cứ như vậy, cô bắt đầu trải qua quãng thời gian cô độc nhất ở Nhật Bản.
Mỗi kỳ nghỉ, cô đều ở trong ký túc xá một mình hoặc ra ngoài đi dạo một mình.
Lúc ngồi tàu điện ngầm, việc cô thường làm nhất là hà hơi lên cửa sổ thủy tinh, sau đó không ngừng viết đi viết lại ba nét dọc một nét ngang, vì những nét chữ đơn giản ấy hợp lại thành họ anh.
Sau này, cô thậm chí còn hình thành một thói quen, dù ở đâu thì lúc thử bút cô cũng sẽ vô thức viết chữ Vương đầu tiên, Vương trong Vương Kiêu Kỳ.
Độc lai độc vãng mãi cũng thành chuyện thường ngày, người khá ăn ý chắc là nhóm bạn tốt.
Từ khi chia tay, cô chỉ thông báo cho họ qua câu "hết duyên", họ cũng không hỏi gì nhiều, càng không nhắc đến anh trước mặt cô.
Cô biết, họ sợ mình buồn.
Lần duy nhất nhìn thấy tin tức của anh là ở trên vòng bạn bè người bạn tốt kiêm bạn học chung của hai người họ, Chu Nghiệp.
Hôm ấy chắc là mấy người bạn đại học hẹn nhau đi đánh bóng, anh ấy tiện tay quay một video.
Trong ống kính lắc lư, bóng dáng anh xẹt qua một giây, nhưng vẫn bị cô nhạy bén nhận ra.
Cô dừng video lại, nhìn người đàn ông mặc áo bóng rố màu đen quen thuộc cầm nước khoáng ngồi ở góc sân kia.
Khác với những người khác đùa giỡn cười cợt, anh vừa yên tĩnh vừa bình thản, dường như trong mắt đã không còn ánh sáng.
Nhưng rõ ràng anh của ngày xưa có đôi mắt sáng như sao.
Cô tải video kia xuống, chụp lại khung hình có anh.
Lúc rất nhớ anh, cô sẽ lật ra xem, khẽ vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh qua màn hình rồi chuyển sang chế độ không tắt màn hình điện thoại và đặt bên gối, như thể anh vẫn luôn ở bên cô vậy.
Trước đây lúc còn ở bên nhau, anh ngoài lạnh trong nóng, không thích chụp ảnh, thế nên ngoài tấm hình tốt nghiệp cấp ba, cô không có tấm hình nào của anh nữa.
Thậm chí hai người còn vì bận bịu với việc học của mình, còn chưa bao giờ chụp ảnh chung.
Điều này đã trở thành chuyện cô nuối tiếc nhất trong những ngày tháng sau này.
Học nghiên cứu sinh xong, cô đầu quân cho công ty ô tô hàng đầu TX, cũng bắt đầu từ ấy, có vẻ cô đã dồi dào sức sống hơn, vì cô đầu tư hết thời gian và tinh lực của mình cho công việc, lấy nó làm bản thân tê liệt.
Hiệu quả rất rõ ràng, sự liều mạng của cô đã đổi lại từng cơ hội thăng chức, không ít tiền bối cũng có cái nhìn khác về cô gái Trung Quốc này.
Nhưng trên đời này, nước trong quá thì không có cá, điều này kéo theo sự xa lánh, công kích ngôn từ và bạo lực lạnh của đồng nghiệp, dù có làm gì cô cũng sẽ gặp phải châm chọc và mỉa mai.
Không chỉ vậy, cấp trên còn mắt nhắm mắt mở, thậm chí còn giao cho cô những công việc nặng nề, ý bảo người tài giỏi phải gánh nhiều trách nhiệm hơn.
Mà đến khi cô thật sự tăng ca làm xong hết thảy, ông ta sẽ coi công lao của cô như của một mình mình, không nhắc đến cô nửa lời.
Dưới áp lực cường độ cao, cô vốn đã mất ngủ lại gặp càng nhiều vấn đề về sức khỏe.
Tình trạng mất ngủ lại xuất hiện, cảm xúc cũng phập phồng không ốn định, có khi chỉ một chuyện rất rất nhỏ cũng khiến cô buồn bực trong lòng cả ngày.
Trạng thái mơ hồ liên tục dần dần ảnh hưởng đến công việc thường ngày, cô lại bắt đầu bị bệnh nôn mửa.
Bác sĩ nói bệnh trầm cảm của cô lại tái phát, đề nghị cô nhanh chóng nghỉ ngơi điều chỉnh lại bản thân, hoặc đối một công việc khác, nếu không sẽ biến thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Thế là, cô thật sự bỏ công việc hiện tại xuống, cho bản thân một kỳ nghỉ.
Cô đi rất nhiều nơi trên Nhật Bản, đó đều là những nơi họ từng hẹn sẽ đi cùng nhau.
Cứ đến một nơi, cô sẽ tới đền chùa nào đó khá nối tiếng ở đó, treo lên một tấm thẻ cầu phúc, ước điều ước chân thành nhất trong lòng mình.
Cuối cùng, cô đi một chuyến đến Biei ở Hokkaido, ngắm nhìn cây thông cô độc nhất thế giới ở đó.
Ánh mặt trời như bị nghiền nát giữa những đám mây, dưới vầng sáng hư hư ảo ảo, cô có thể thấy nó sừng sững giữa biển tuyết trẳng mênh mông.
Độc lập lánh đời, đẹp không tả xiết.
Hứa Ý Nùng nhìn cây thông ấy, cúi đầu tự nhủ: "Đẹp thật, tiếc là anh không ở đây."
Đi vòng vòng trên những con đường ở Hokkaido, cô gặp câu "Part of your heart will always be elsewhere" trên Facebook.
Cô lưu câu nói này lại, đặt thành màn hình điện thoại, đồng thời cũng đối avatar Wechat thành hình cây thông kia, vì cô thấy mình không khác cây thông cô độc ấy chút nào.
Sau khi về, cô lại bắt đầu cắm đầu vào công việc bất biến kia, làm việc như một cỗ máy không tình cảm như trên mạng nói, hết ngày này đến ngày khác, đến tận khi Chu Nghiệp và Lưu Sảng đến Nhật Bản du lịch tìm đến cô.
Bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, đương nhiên cô sẽ mời khách.
Sau khi kết hôn, quanh người Lưu Sảng tràn ngập niềm hạnh phúc và vui vẻ của người làm vợ, còn chưa ăn được bao nhiêu đã kéo tay cô kích động nói chuyện.
Chu Nghiệp cũng không quản cô ấy, chỉ ngồi bên cạnh vừa yên tĩnh uống rượu, vừa nhìn cô ấy đầy cưng chiều.
Cô thấy hai người họ hạnh phúc cũng không khỏi vui mừng từ tận đáy lòng.
Giữa bữa, Lưu Sảng đi vệ sinh, lúc chỉ còn cô và Chu Nghiệp, cô cười nói với anh ấy:
“Có vẻ Sảng Sảng còn hoạt bát hơn trước, cậu chiều cô ấy như một đứa trẻ.
Hóa ra câu "hôn nhân là nấm mồ của tình yêu này".
không áp dụng cho tất cả mọi người, thì ra chỉ cần tìm đúng người thì lúc nào cũng đang yêu đương."
Chu Nghiệp không ý kiến gì: "Cô ấy cứ như một đứa trẻ chưa lớn thôi." Rồi nhìn sang Hứa Ý Nùng: "Nói ra thì tớ phải cảm ơn bà mối là cậu đấy, nếu không phải cậu với Lão Vương..."
Nói được một nửa thì dừng, sắc mặt Chu Nghiệp khẽ thay đổi, thấy Hứa Ý Nùng vẫn bình tĩnh uống trà, anh ấy mới hắng hắng giọng, định chuyển chủ đề.
"Gần đây, anh ấy, thế nào rồi?"
Hứa Ý Nùng lại bất ngờ hỏi một câu.
Chu Nghiệp ngây ra, cụp