" Không được đâu, chú cứ để tôi dọn phòng là được rồi, sẽ xong ngay thôi"
Sau đó cô nhanh chóng đi sang phòng bên cạnh phòng mình.
Cô mở cửa bước vào, hít sâu một hơi và đi đến chiếc giường được đặt ở giũa phòng bắt tay vào dọn dẹp.
Cô trải ga giường, gấp chăn thật tỉ mỉ sau đó đặt một chiếc gối ở đầu giường.
Do mẹ cô thường xuyên ghé thăm cô và ngủ lại nên phòng ngủ này cũng không có bụi bặm nhiều, vẫn rất sạch sẽ.
Sau đó, cô ra khỏi phòng, lúc ấy thì không thấy Doãn Yến Mặc đâu, cô đoán chừng là anh đã xuống phòng khách nên cũng đi theo xuống dưới nhưng không thấy đâu.
Loay hoay một hồi thì cô thấy Doãn Yến Mặc đang nói chuyện điện thoại ngoài sân.
Trong vẻ mặt khá là nghiêm trọng, cô thắc mắc không biết có chuyện gì không nữa.
Cô tiến lại sofa cạnh cửa sổ ngồi đợi hắn, dặn lòng đó không phải chuyện của mình nhưng vì sự tò mò nên cô cứ bất giác liếc mắt sang nhìn mãi.
Cô gái không thể nghe thấy anh ấy đang nói gì, nhưng cô ấy có thể thấy Doãn Yến Mặc đang rất tập trung.
Khúc Tương tò mò về người mà hắn đang nói chuyện.
Cô tự hỏi liệu đó có phải là người yêu của hắn không.
Cô cắn chặt môi, cặn kẽ suy nghĩ:* Nếu chú ấy có người yêu thì Sở Kiệt không thể gọi mình là chị dâu được, nếu không phải người yêu thì nói chuyện với ai mà nghiêm túc dữ vậy nhỉ?*.
Một tiếng mở cửa chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
- Cạch
Khúc Tương nhìn ngay về phía Doãn Yến Mặc, không còn bộ dáng nghiêm túc lúc nãy, trông hắn bây giờ không có một cảm xúc nào, cô đột nhiên đứng dậy, giọng điệu lúng túng:" À...chú muốn đi tắm không?...!Nhưng mà chỗ tôi không có đồ nam..."
Doãn Yến Mặc nhìn ra sự lúng túng của cô, khẽ thở dài, nhẹ giọng:" Tôi sẽ gọi Sở Kiệt mang qua, em vào tắm trước đi", rồi hắn nói thêm:" Em còn đang bệnh, tắm khuya không tốt"
"Vậy...tôi tắm trước", nói xong cô rời đi trong sự lúng túng và ngại ngùng.
Trong phòng tắm cô vẫn không ngừng suy nghĩ về Doãn Yến Mặc, cô không biết bản thân cô bị làm sao nữa, cô xưa nay chưa gặp phải tình trạng như này, những mỗi khi đứng trước hắn cô đều lúng túng, dè dặt cứ như một đứa ngốc vậy.
Sau khi bọt xà phòng trên tóc được rửa trôi đi hết thì Khúc Tương tắt vòi hoa sen, đầu óc cô cứ mãi nghĩ ngợi mà không chú ý vào mọi thứ xung quanh.
Cô vô ý đạp lên bánh xà phòng, bất ngờ trượt chân ngã xuống sàn, cô bị ngã rất đau nên vô thức kêu lên một tiếng:"A", rồi nhăn mặt nhỏ giọng "Đau quá đi mất" trật, cô cố gắng đứng dậy nhưng không được:"Hình như bị trật chân rồi".
Doãn Yến Mặc đang nghe điện thoại trên sofa ngoài phòng khách thì nghe thấy phòng tắm có động tĩnh, hắn vội tắt máy, sốt sắng đến trước cửa phòng tắm, dè dặt gõ cửa:" Tôi nghe bên trong