Doãn Yến Mặc bế Khúc Tương về phòng, cẩn thận đặt cô lên giường, hắn kĩ lưỡng quan sát bàn chân của cô, lát sau hắn nhíu mày lại:" Trật rồi, bây giờ rồi sẽ nắn chân lại cho em"," Tôi đếm đến ba là sẽ bắt đầu"
" Được"
"Một"
*Rắc*
Khúc Tương đau đớn r3n rỉ, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận.
Khúc Tương lúc này cực kỳ bất mãn:" Sao chú nói đếm đến ba cơ mà?"
Doãn Yến Mặc ngước lên nhìn Khúc Tương, vẻ mặt tràn đầy đắc ý:" Không phải cũng đã xong rồi sao"
Cô nín lặng nhưng trong lòng vẫn rất bất mãn, xoay sang chô khác không thèm để ý đến người đàn ông này nữa.
Khi xong việc, hắn lau chân cho khô rồi sau đó bôi thuốc mỡ cho cô.
"Đỡ đau chưa?", hắn hỏi
Khúc Tương cau mày gật đầu.
"Cảm ơn chú đã giúp, giờ chú ra ngoài được rồi, tôi phải thay đồ"
* Thay đồ*, Doãn Yến Mặc khựng lại, từ nãy tới giờ toàn chú ý đến chân cô mà quên bén mất giờ cô chỉ quấn quanh mình một chiếc khăn tắm mà thôi.
Hắn đổ mồ hôi hột, hắn có chợt loé lên một suy nghĩ không nên có, nghĩ đến phía dưới lớp khăn đó không biết sẽ như thế nào, yết hầu hắn khẽ nhúc nhích, mặt hắn cũng đã nóng hổi như núi lửa sắp phun trào vậy, hắn nuốt ực.
Như ngộ ra được điều gì đó, hắn đặt tay lên trán *Doãn Yến Mặc, mày đúng là cầm thú mà, em ấy chỉ mới 16 tuổi*
Hắn nhỏ giọng:" Nói không chừng mình còn không bằng cầm thú"
" Chú nói gì cơ"
Doãn Yến Mặc có chút chột dạ, đột ngột đứng dậy:" Không có gì", sau đó ngoảnh mặt một mạch đi ra khỏi phòng.
"Rầm"
Khúc Tương vẻ mặt không thể hiểu nỗi người đàn ông này, lúc nóng lúc lạnh, cũng chẳng biết thế nào mà lần nữa, cô nhún vai tỏ vẻ khó hiểu thật.
Về phía Doãn Yến Mặc, hắn đứng lặng ngoài cửa, tim hắn như muốn nhảy ra ngoài:" Hôm nay trời nóng thật"
Trong phòng tắm, Doãn Yến Mặc thẫn thờ, hắn cũng chẳng thể hiểu nỗi bản thân mình nữa, sao lại có cái phản ứng cầm thú như vậy, hắn từ từ nhìn xuống phía dưới, không nói nên lời nữa rồi, từ trước đến nay hắn chưa từng bị như vậy.
Đêm hôm đó, cả hai đều trằn trọc không ngủ được, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra vừa qua.
Khúc Tương cứ mãi nghĩ đến dáng vẻ khi Doãn Yến Mặc bế cô, thoa thuốc cho cô thì cảm thấy rất vui.
Cả khi đút cháo lúc ở bệnh viện, khi nấu cơm cho cô, cả cái nét mặt lo lắng khi bị cô trêu trọc rồi tức giận kia nữa.
Tất cả những cảm xúc của người đàn ông ấy cô đều nhớ rõ một một.
Khúc Tương bất giác mỉm cười trong sự vui sướng và mãn nguyện.
Sau đó, nghĩ về lúc Doãn Yến Mặc rời đi này đó, trong cô loé lên sự nghi hoặc:" Liệu có phải ngày đó chú ấy không quay lại là muốn mình cứ nghĩ về chú ấy không nhỉ??"
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng "Doãn Yến