Ôn Khanh nhìn theo Khúc Tương rời đi, trong lòng cậu có chút buồn bã.
Quay trở lại tiệc sinh nhật tối nay, Ôn Khanh luôn bận bịu tất bật tiếp đón khách khứa.
Cậu giữ một nụ cười công nghiệp trên gương mặt trò chuyện cùng các thực khách nhưng vẫn không quên đảo mắt tìm sự hiện diện của Khúc Tương.
Và rồi có một bóng dáng bước vào, Ôn Khanh hướng ánh nhìn ra phía cánh cửa, mong chờ người đó sẽ là Khúc Tương.
Nhưng thực tế lại là Tạ Minh Nguyệt, cô ả mặc một chiếc váy trắng mái tóc dài đen nhánh được búi gọn gàng, trên gương mặt là nụ cười tươi tắn.
Ôn Khanh có vẻ hơi thất vọng, nhưng cậu vẫn mỉm cười chào đón Tạ Minh Nguyệt.
Cậu ngỏ lời thất lễ với vị khách đang nói chuyện cùng rồi tiến tới chỗ Tạ Minh Nguyệt.
"Minh Nguyệt, cậu đến rồi à."
Tạ Minh Nguyệt mỉm cười đáp lại:
"Chúc mừng sinh nhật cậu, Ôn Khanh, quà của cậu đây, mở ra xem đi ", sau đó cô ả chìa tay ra đưa phần quà đã chuẩn bị cho Ôn Khanh.
Cậu đưa tay nhận lấy món quà và mở ra.
Trong hộp là một chiếc vòng tay bạc, trên đó có khắc tên của Ôn Khanh, đây là chiếc vòng được làm từ bậc thầy kim hoàn nổi tiếng của đất nước.
Lại còn được chạm khắc tinh xảo như vậy xem ra giá cũng không hề rẻ.
Có thể thấy, Tạ Minh Nguyệt đã tốn không ít công sức và tâm huyết vào chiếc vòng này.
Cô ả muốn thông qua chiếc vòng này cho Ôn Khanh thấy được tình cảm của cô ả đối với Ôn Khanh.
Sau khi nhìn thấy chiếc vòng thì Ôn Khanh khẽ mỉm cười, tay thì đậy chiếc hộp quà lại, miệng thì nhẹ giọng cảm ơn:" Minh Nguyệt, cảm ơn cậu ".
Hai người chuyện trò một hồi thì Tạ Minh Nguyệt lại đảo mắt ngang dọc dò xét xung quanh rồi làm bộ làm tịch ra vẻ thắc mắc:" Ôn Khanh, Tương Tương không đến hả?, sao tớ không thấy cậu ấy ".
Lời vừa dứt, chưa đợi Ôn Khanh trả lời thì bỗng nhiên Tạ Minh Nguyệt chú ý thấy nhiều người xung quanh đều hướng ánh nhìn về phía mình.
Cô ả hoang mang, không biết mọi người nhìn gì mà nhìn lắm, ả Nguyệt tự nghĩ thầm trong bụng:" Bọn họ nhìn gì vậy, mình sao??, tại sao lại nhìn mình ".
Cô ả đưa tay lên sờ mặt, nhưng không thấy gì cả.
Cô ả lại nhìn xuống quần áo của mình, nhưng cũng không thấy có gì khác thường.
Lúc này, ả như được khai sáng, vẻ mặc đắc chí nghĩ ngợi:" Phải rồi, hôm nay mình ăn mặc xinh đẹp, bọn họ đến bây giờ mới chú ý đến vẻ đẹp của mình rồi ngơ ngẩn sao ?".
Nghĩ xong, Tạ Minh Nguyệt dương dương tự đắc vuốt tóc, mỉm cười đắc ý.
Cô ả nghĩ rằng mình đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của mọi người.
Và quan trọng hơn là sự chú ý đến từ Ôn Khanh, người mà ả Nguyệt rất thích.
Cô ả quay sang nhìn Ôn Khanh, nhưng lại thấy có gì đó sai sai:" Cậu ấy nhìn...", sau đó