Ngay khi khoảnh khắc ngại ngùng đó qua đi, sau khi Khúc Tương tặng phần quà mình đã chuẩn bị cho Ôn Khanh và chúc mừng sinh nhật cậu ấy thì cô tính rời đi chỗ khác.
Cô vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh tanh ấy, quay sang nói với Tiết Đình Đình:" Tớ ra ban công hít thở không khí một chút, lát tớ vào ".
" Được, cậu đi đi, nhớ quay lại nhanh đó ", Tiết Đình Đình gật đầu nói.
Vừa dứt câu, Khúc Tương quay bước rời đi.
Cô vốn là người thích sự yên tĩnh và riêng tư.
Vì vậy, khi ở trong phòng sinh nhật đông người, cô cảm thấy ngột ngạt và khó chịu.
Khi Khúc Tương bước ra ban công, cô đã hít một hơi thật sâu.
Cô cảm thấy bầu không khí mới có vẻ dễ chịu hơn một chút.
Không gian đã tĩnh lặng hơn, Khúc Tương cảm thấy dường như chỉ còn lại cô và bầu trời đêm vây.
Ngắm nhìn lên bầu trời đầy sao.
Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp, sao sáng lung linh, như những viên ngọc quý được rải trên nền trời đen thẫm.
Rất thư thái.
Khúc Tương đứng đó, ngắm nhìn một hồi lâu thì bữa tiệc cũng bắt đầu.
Cô quay lại phòng, vào ngồi bàn, chỗ mà Đình Đình đã giữ cho cô.
Vừa ngồi xuống, ánh mắt Khúc Tương rơi vào người đàn ông ở phía đối diện, người đó không ai khác chính là Doãn Yến Mặc.
Thật ra, khi nhận được thiệp mời tới dự buổi tiệc sinh nhật này, Doãn Yến Mặc đã không có ý định là sẽ tới dự.
Nhưng sau khi nghe Sở Kiệt nói rằng Ôn Khanh chính là bạn của Khúc Tương, rất có thể cô sẽ tới.
Thế nên, bây giờ Doãn Yến Mặc mới có mặt tại đây.
Nhìn thấy Doãn Yến Mặc thì Khúc Tương bỗng nhiên khựng lại, ánh mắt hai người khẽ chạm vào nhau, cô có hơi ngại ngùng, sau đó đảo mắt chuyển dời sự chú ý sang chỗ khác, cô thầm nghĩ:" Thế nào lại ngồi cùng bàn với anh ta ".
Nhưng mà khi cô khẽ liếc mắt sang bên trái mình, cô lại thấy Tạ Minh Nguyệt đang ngồi ở đó.
Khúc Tương cảm thấy hơi không hài lòng:" Nhưng mà cũng không tệ đến mức khi phải ngồi cùng bàn với cậu ta ".
Mặc dù cô không muốn ngồi cùng bàn với Tạ Minh Nguyệt, nhưng cô cũng không thể làm gì khác được.
Cô chỉ có thể cố gắng hòa nhập và tận hưởng bữa tiệc mà thôi.
Cũng may thay, có Tiết Đình Đình ngồi bên cạnh, nếu không cô cũng không quen phải ngồi dùng bữa cùng nhiều người lạ thế này.
Không lâu sau, mọi người cùng nhau dùng bữa.
Người người lời qua tiếng lại, trò chuyện không ngớt.
Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Doãn Yến Mặc đang nhìn mình.
Khúc Tương cảm thấy hơi ngại ngùng, nhưng cô cũng không muốn tỏ ra quá rõ ràng, cô khẽ nhíu mày lại, vừa ăn vừa nghĩ:" Thật khó chịu ".
Sau đó mọi người cùng nhau đứng lên nâng ly chúc mừng sinh nhật của Ôn Khanh.
Khúc Tương cũng cầm ly rượu của mình lên và uống nó.
Nhưng có một điều mà cô không lường trước được là, Tạ Minh Nguyệt đã mua chuộc phục vụ để hạ xuân dược và trong ly rượu của cô.
Tạ Minh Nguyệt muốn trả thù Khúc Tương việc cô lần đó sỉ nhục mà ném tệp tài liệu đó vào mặt của ả khiến ả cảm thấy bản thân bị mất mặt.
Và giờ đây, ả Nguyệt muốn Khúc