Nhìn thấy biểu hiện Khúc Tương như vậy, Doãn Yến Mặc phỏng chừng cô đã bị hạ thuốc.
Vẻ mặt hắn thoáng chốc tối sầm lại có vẻ đầy tức giận, hắn nhẹ giọng:" Được, anh đưa em đi ".
" Sở Kiệt, cậu đi chuẩn bị xe ", Doãn Yến Mặc vẻ mặt nghiêm nghị nói với Sở Kiệt.
Thế là hắn vội vàng bế cô lên mau chóng rời khỏi, nhưng ngay khi vừa bế cô đứng dậy chuẩn bị rời đi thì bị Ôn Khanh níu lai, cậu hốt hoảng:" Anh là ai, anh định đưa cậu ấy đi đâu ? ".
Tiết Đình Đình cũng thập phần lo lắng, hốt hoảng nói:" Đúng vậy, anh tính đưa cậu ấy đi đâu ".
Ngay khoảnh khắc bị Ôn Khanh níu lại, Doãn Yến Mặc liền cau mày, ánh mắt sắc lẹm như thiêu như đốt quay sang trừng mắt với Ôn Khanh.
Và dường như cảm nhận được một luồng khí thế áp bức cực độ, vẻ mặt Ôn Khanh có chút hoảng loạn không tự chủ liền buông tay ra khỏi người Doãn Yến Mặc.
Cứ như vậy, Doãn Yến mặc tiêu sái bế Khúc Tương rời đi.
Còn Ôn Khanh bất lực đứng đó nhìn theo, nét mặt không khỏi lo lắng.
Thấy Khúc Tương bị người khác cư nhiên đưa đi như vậy, Tiết Đình Đình cảm thấy không an tâm, cô nhanh chóng cầm túi của mình, vội vội vàng vàng lật đật theo sau.
Trước khi đi, cô có nói với Ôn Khanh rằng:" Dù sao ba mẹ cậu cũng không cho cậu rời khỏi đây, để tớ đi theo cậu ấy xem sao, cho tớ mượn xe nhé, có gì tớ sẽ thông báo với cậu ".
Nói xong cô liền lấy chìa khoá từ tay Ôn Khanh rồi đuổi theo.
Ở trên xe trên đường đi đến nhà bác sĩ riêng của mình, Doãn Yến Mặc mất bình tĩnh, luôn hối thúc Sở Kiệt lái xe nhanh lên.
Hắn hiện đang rất lo lắng cho tình trạng hiện tại của Khúc Tương.
Khúc Tương ngồi bên cạnh trong vòng tay, tựa đầu lên vai Doãn Yến Mặc, cô không khỏi cảm thấy khó chịu, gương mặt nóng ran cả lên, cơ thể đã nóng lại càng thêm nóng, và cô có cảm giác như mình đang bị nghẹt thở.
Khúc Tương cố gắng mở mắt ra, nhưng cô không thể.
Cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Doãn Yến Mặc ở bên cạnh.
Khúc Tương đã nhận ra sự thay đổi của cơ thể mình.
Cô tự nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ không khống chế được cơ thể, sẽ mất kiểm soát và ....!Khúc Tương thật sự không dám nghĩ đến.
Đột nhiên, cô cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ chạy khắp cơ thể.
Khúc Tương cảm thấy mình như đang bay lên, cô cảm thấy mình như đang trở thành một người khác.
Khúc Tương sợ hãi, cô cố gắng khống chế cơ thể mình, nhưng cô không thể.
Thật sự không thể.
Đến nước này cô chỉ có thể cắn chặt môi, đôi tay nõn nà thon dài ấy không ngừng bấu víu vào da thịt bản thân để giữ bản thân trở nên tỉnh táo.
Doãn Yến Mặc nhìn thấy Khúc Tương mồ hôi đầm đìa, đôi tay không ngừng bấu víu cơ thể cô như vậy thì cau mày, vẻ mặt không khỏi đau lòng.
Sau đó, hắn đưa bàn tay to lớn cầm chặt lấy hai cổ tay cô, cất giọng trầm ấm nhỏ nhẹ:" Em cố gắng chịu một chút, sắp đến chỗ bác sĩ rồi ".
Sau khi trấn an Khúc Tương xong, hắn quay sang Sở Kiệt, giọng nói đầy khẩn trương:
"Nhanh lên, mau lái xe nhanh lên !".
Sở Kiệt nghe vậy, lập tức tăng tốc xe.
Còn Doãn Yến Mặc dán mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ, lo lắng không thôi.
Hắn biết rằng