Tối hôm đó, Khúc Tương muốn đi ra ngoài để có thể thư giãn một chút sau một ngày dài trống rỗng như thế này.
Thế là cô đi mua vài lon bia, một ít mồi và ngồi một mình ở băng ghế đá ở công viên ngắm nhìn non nước hữu tình trong thành phố khi về đêm.
Khúc Tương khẽ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương gió mát lành và tiếng chim hót líu lo.
Đây mới là khoảng không gian cần có sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.
Khúc Tương mở mắt ra, nhìn xung quanh.
Công viên lúc này rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc trong tán cây và lác đác vài người qua lại.
Khúc Tương cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác, tách biệt khỏi những ồn ào và náo nhiệt của thành phố.
Lát sau, Khúc Tương mở lon bia đầu tiên, nhâm nhi và tiếp tục ngắm nhìn thành phố.
Cô nghĩ về những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Cô đã mất đi đêm đầu tiên của mình một cách không mong muốn và tất nhiên là không trong tâm thế tình nguyện, mặc dù không có cảm giác ghê tởm như trong tưởng tượng, nhưng dù sao cũng là con gái, mất đi cái quý giá ai mà không buồn được cơ chứ.
Trải qua chuyện như vậy, Khúc Tương hạ quyết tâm sẽ tìm ra người hại mình và khiến người đó trả giá.
Cô sẽ không để cho chuyện này qua đi một cách dễ dàng.
Cô sẽ khiến người đó biết được rằng cô không phải là một con mồi dễ dàng bị bắt nạt.
Và...sẽ không bao giờ cô muốn gặp lại người đàn ông đó nữa, Doãn Yến Mặc.
Khúc Tương uống hết lon bia thứ nhất, rồi mở lon bia thứ hai.
Cùng lúc đó, về phía Doãn Yến Mặc, trên chiếc Rolls-Royce Cullinan màu đen bóng bẩy đang đi trên đường.
Doãn Yến Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ về những gì đã xảy ra.
Trong khi tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, Doãn Yến Mặc bỗng nhiên cất tiếng hỏi Sở Kiêt:" Kiệt, tra xem bây giờ cô ấy đang ở đâu ".
Sở Kiêt gật đầu, cậu lấy điện thoại ra và bắt đầu tra cứu.
Một lúc sau, cậu nói:
" Boss, Cô ấy hiện đang ở công viên ".
Doãn Yến Mặc nghe vậy, hắn khẽ nhíu mày.
Hắn không biết tối như thế này Khúc Tương đang làm gì.
" Đưa tôi đến đó ", Doãn Yến Mặc vẫn giữ nguyên vẻ mặt nói.
" Vâng ạ ".
Cứ vậy, Sở Kiệt lái xe đưa Doãn Yến Mặc tới chỗ Khúc Tương, cậu dừng xe ở phía xa xa, ở cự lị đủ có thể nhìn thấy cô theo lời Doãn Yến Mặc.
Thời gian một lúc mỗi trôi qua, Doãn Yến Mặc không làm gì, không nói gì, ngồi im lặng quan sát Khúc Tương từ xa.
Khúc Tương ngồi trên băng ghế đá, nhìn chằm chằm vào màn đêm, vẻ mặt có chút buồn bã.
Cô mặc một quần áo dài, mái tóc dài được buộc kiểu đuôi gà.
Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào một điểm trong khoảng không như người mất hồn, như đang đắm chìm vào suy nghĩ gì đó.
Thật cô đơn và trống rỗng.
Doãn Yến Mặc nhìn Khúc Tương như vậy, lòng hắn đau nhói.
Hắn biết rằng hắn đã làm tổn thương cô nhưng hắn không hối hận, không hối hận vì đã đưa ra quyết định như vậy.
Cũng trễ rồi, đến lúc phải đi về nhà.
Thế là cô thu dọn những lon bia của mình, bỏ vào thùng rác.
Cô đứng dậy, nhìn xung quanh công viên.
Công viên giờ này đã vắng vẻ, chỉ còn lại vài người