Khúc Tương tung ra một cú đấm vào mặt tên côn đồ đầu tiên, khiến hắn ngã xuống đất.
Sau đó, cô tiếp tục tấn công những tên còn lại.
Cô đá, đấm, và dùng các kỹ thuật võ thuật để đánh bại chúng.
Những tên côn đồ không thể nào chống cự lại Khúc Tương.
Chúng nhanh chóng bị cô đánh bại, vội vàng bỏ chạy.
Thấy vậy Doãn Yến Mặc cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Sau đó hắn dõi theo đến khi cô đi vào nhà hắn mới bảo Sở Kiệt lái xe quay về.
Sáng hôm sau, khi Khúc Tương đến trước cổng trường thì tình cờ Ôn Khanh và Tạ Minh Nguyệt vừa hay cũng ở đó.
Cô thấy vậy cũng làm lơ đi, nhưng rồi Ôn Khanh đuổi theo, chặn phía trước cô lại.
Cậu vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:" Cậu không sao chứ, sao tớ gọi cậu mà cậu không bắt máy ".
Ôn Khanh vừa dứt câu, Tạ Minh Nguyệt cũng chạy lại giở vẻ thảo mai, ả tiến lại cầm tay Khúc Tương, giọng điệu sốt ruột âu lo:" Phải đó, bọn tớ rất lo lắng cho cậu ".
Khúc Tương cảm thấy khó chịu khi bị Tạ Minh Nguyệt chạm vào, nhìn thấy dáng vẻ giả tạo của cô ả, Khúc Tương không khỏi chán ghét và khinh bỉ, cô nhanh chóng rút tay ra khỏi tay cô ta:" Không cần cậu quan tâm ", nhưng nào ngờ đâu cô ả lại A lên một tiếng rồi ngã xổng xoài trên mặt đất.
Tạ Minh Nguyệt nhìn Khúc Tương, cố tỏ ra đau đớn.
"A...!Tương Tương, cậu làm gì vậy? ".
Không một chút để tâm, Khúc Tương nhìn xuống Tạ Minh Nguyệt, cô ả đang nằm trên mặt đất, tay chân khua khoắng, mặt mày nhăn nhó.
Khúc Tương biết rằng cô ả đã giả vờ.
Cô ả chỉ muốn thu hút sự chú ý của Ôn Khanh.
Thừa biết rằng Ôn Khanh bị ả Nguyệt dùng đòn tâm lí trước đó nên cậu mới chất vấn cô như vậy.
Khúc Tương không trách Ôn Khanh, bởi vì sở dĩ cô đã không thiết giải thích rõ ràng.
Đứng trước cảnh tượng trước mắt, Ôn Khanh cúi xuống đỡ Tạ Minh Nguyệt đứng lên, tiếp đó cậu quay sang Khúc Tương nhìn cô với ánh mắt ngần ngại:" Tương Tương...cậu...!".
Đột nhiên, Khúc Tương quay sang Ôn Khanh nói với giọng điệu sắc lạnh:" Nếu cậu nghĩ tớ đã đẩy cậu ta thì cứ cho là vậy đi, cậu cũng không cần quan tâm tớ có sao hay không vì không phải điều đó là không cần thiết hay sao".
Nói xong Khúc Tương một mạch đi vào trường trong sự ngỡ ngàng của Ôn Khanh và Tạ Minh Nguyệt.
Cô không muốn lãng phí thời gian cho một người giả tạo như ả Nguyệt.
Cũng không muốn giải thích với ai đó điều mà bản thân không làm.
Không cần thiết.
Vừa đi được một quãng thì Khúc Tương bắt gặp Tiết Đình Đình phía xa xa ngồi thờ thẫn trên ghế đá, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa sầu muộn.
Khúc Tương không biết đã có chuyện gì đã xảy ra với Tiết Đình Đình.
Khúc Tương biết rằng mình phải hỏi rõ sự tình.
Thế là cô từ từ tiến lại phía Tiết Đình Đình, đến nơi cô gọi lên một tiếng:" Đình Đình ".
Tiết Đình Đình giật mình ngẩng phắt