Đã như thế thì Hình Tuế Kiến cũng
không kiên quyết, gã tiện tay đóng cửa phòng lại.
“Anh muốn làm gì?” Kiều Duy Đóa
cảnh giác.
“Em không xuống núi thì tôi đành ở
lại với em đêm nay.” Chỗ này không an toàn, gã không thể bỏ đi.
Giọng Hình Tuế Kiến rất nhẹ, nhưng
lọt vào tai cô thì hệt như… sét – đánh – ngay – đầu!
“Mời anh ra ngoài cho!” Giọng cô
lạnh tanh.
Thế nhưng thái độ của gã rất tự
nhiên và nghiêm nghị, “Kiều Duy Đóa, tôi chỉ tính cho em vay 40 đồng thôi.”
Cô cứng đờ! Ý gã là cô không có
quyền sử dụng toàn bộ căn phòng này?
Đôi mắt trong veo của Kiều Duy Đóa
khẽ nheo lại, cô không ngờ vay mượn cũng là một cái bẫy chữ nghĩa. Dưới tình
huống này mà gã tuyên bố chỉ cho cô vay 40 đồng, thì rõ ràng đã chặt đứt khả
năng bài bác của cô.
Cô xoay gót bước nhanh ra cửa,
nhưng vóc dáng cao lớn của gã đã đứng ngay trước cửa, cô dứt khoát rẽ một vòng
cung như thể trên người gã có chứa dịch bệnh, nhưng cô vẫn bị chặn lại.
“Kiều Duy Đóa, em cảm thấy đi ra
ngoài như vậy thì sẽ an toàn quay về nội thành sao?” Dẫu cô có căm ghét và
không muốn ở bên gã, cũng đừng lấy sự an nguy của mình ra đùa.
Cô nhìn gã lạnh lẽo.
“Tôi sẽ không làm gì em cả, em đừng
sợ.” Gã nhẹ giọng cam đoan.
Ai sợ gã? Cô chỉ là…
“Nếu em thực sự sợ, tôi sẽ không
cản em nữa.” Gã lùi một bước.
Nghe vậy, cô mím môi cười gằn, ra
vẻ coi ai sợ ai.
Hình Tuế Kiến cũng giữ im lặng vì
biết phép khích tướng của mình đã phát huy công hiệu, gã bắt đầu quan sát căn
phòng từ trên xuống dưới.
Quang cảnh xung quanh nhà trọ rất
tệ, khắp phòng hắt mùi ẩm mốc nhàn nhạt, ánh đèn âm u, TV, vật dụng, rèm cửa
đều bám đầy cáu bẩn, trên vách tường màu trắng toàn là…
Hình Tuế Kiến nhìn chòng chọc tờ
báo ảnh tục tĩu dán trên vách tường, trong ảnh chụp một nữ minh tinh nằm trên
bãi biển, cặp ngực như sắp rớt khỏi bộ bikini. Ngoài ra, điều khiến người ta
cảm thấy ghê tởm hơn chính là…
Dưới ngọn đèn mờ, rốt cuộc gã cũng
nhìn rõ vết tích ố vàng dính lấm chấm trên bức ảnh là gì.
Gã thò tay xé hết mớ ảnh xuống, lúc
xoay lại thì thấy Kiều Duy Đóa vẫn đứng thất thần đằng sau. Cô không ngu ngốc
nên lập tức biết ngay đó là thứ gì.
Gã tiếp tục nhìn tấm ga trải
giường, trên đó cũng dính đầy dấu ố vàng lấm tấm. Kiều Duy Đóa nhíu mày, sởn
hết gai óc.
Gã cởi áo khoác của mình ném lên
giường, “Tối nay em ngủ trên áo của tôi đi.”
Sau đó gã đi tới bên cái giường sát
cửa và bắt đầu cởi giày, “Chúng ta sẽ ngủ ở đây một đêm, nếu em cảm thấy khó
chịu thì hãy kéo tấm rèm chính giữa ra.”
Gã đã xem qua, cứ mỗi một cái
giường ‘thân mật’ đều được trang bị bằng những tấm rèm màu xanh giăng kín tứ
phía, đại khái là để thuận tiện cho người thuê ‘làm việc’.
Kiều Duy Đóa nhìn chòng chọc bức
tường bằng vải mành ố vàng, làm cách gì cũng không đủ can đảm để đưa tay kéo
nó. Cứ nghĩ đến tình huống nào sẽ dẫn tới những thứ này, thì cô đã cảm thấy
thật ghê tởm..
Hình Tuế Kiến thay đôi dép lê, lúc
vói tay vào bao nilon lấy khăn mặt dùng một lần, thì ngón tay gã chợt cứng đơ.
Bởi vì trong mớ xanh xanh đỏ đỏ kia, còn có thêm hai cái bao cao su.
Gã túm bao cao su quăng vào sọt
rác, rồi đem khăn thừa và quần lót ném lên trên cái giường chính giữa hai
người, “Tôi đi tắm trước.” Sau đó gã cầm xâu chìa khóa đứng dậy.
Cô vẫn ngồi yên trên giường với vẻ
mặt đầy nghiêm túc.
“Khi ra ngoài tôi sẽ khóa cửa lại,
không phải tôi nhốt em mà là lo lắng cho sự an toàn của em.” Nói xong, gã đóng
cửa biến mất.
Kiều Duy Đóa cứng đơ, lúc này mới
được buông lỏng. Toàn thân cô đều kiệt sức, cô lừa ai chứ? Thực ra cô rất sợ.
Hình Tuế Kiến luôn là thế, việc gã
muốn làm thì chẳng bao giờ cho người khác được nói chữ ‘không’, nhưng sau khi
‘xông vào’ thì gã lưu lại những gì? Đã chia tay rồi, sao gã còn tỏ vẻ lo lắng
để cô ở đây một mình?
…
Hình Tuế Kiến kiểm tra nhà tắm một
vòng.
Nhà tắm này dùng chung cho cả tầng,
dù không quá sạch sẽ nhưng cũng tạm chấp nhận. Tuy nhiên, gã nhìn tấm cửa kính
bị bể phân nửa, chẳng những chỉ có gió lạnh ùa vào mà còn dễ dàng hấp thụ ánh
sáng.
Mặc dù phía đối diện hình như là
con suối nhỏ, nhưng gã vẫn lo ngại đi xuống lầu, tới chỗ bà bác lấy mấy tờ báo
và cuộn băng keo dán kín tấm cửa kính lại, để bảo đảm không có chút ánh sáng
nào lọt ra. Sau đó gã tỉ mỉ kiểm tra một vòng, xác định nhà tắm không còn những
thứ để người ta có thể ló đầu vào ‘giải trí’.
Lát nữa Kiều Duy Đóa đi tắm, chắc
hẳn sẽ an toàn.
Kiểm tra xong xuôi, gã mới bắt đầu
mở nước.
Làn nước lạnh xối xuống, gã gạt
những giọt nước đọng trên mặt. Khi đưa tay ấn vòi sữa tắm giá rẻ, thì gã bỗng
khựng lại…
Gã nhìn chăm chăm chiếc nhẫn trên
ngón tay thật lâu. Cuối cùng, gã tháo chiếc nhẫn ra đặt trên chậu rửa tay.
…
Cục Bảo hộ lao động.
Tám giờ tối, trong tòa nhà vẫn còn
một căn phòng sáng đèn, một bóng dáng ôn hòa đi xuyên qua hành lang rồi dừng
trước cửa văn phòng.
“Tiểu Lục, cậu chưa tan tầm à?”
Trong văn phòng, vị lãnh đạo đang bận bịu ngước mắt lên, khi thấy rõ mặt cấp
dưới tới gõ cửa thì ông ta hơi kinh ngạc.
Tư Nguyên đi vào văn phòng, “Cục
trưởng Chu, cháu tới giao nộp những hồ sơ đã chỉnh lý lần cuối ạ.” Đây là những
hồ sơ tuyệt mật, anh nhất định phải giao tận tay lãnh đạo.
Vị lãnh đạo vỗ trán, “Trí nhớ của
tôi đểnh đoảng quá, suýt nữa tôi quên hôm nay là ngày cuối cậu đi làm.”
Tư Nguyên cười gượng, “Cục trưởng
Chu, chú đang bận à?”
“Tôi bận quá!” Vị lãnh đạo chỉ chỉ
tay lên chồng hồ sơ trên bàn, “Trải qua chiến dịch năm ngoái, nhìn bề ngoài Ôn
Thành đã ổn định nhưng thực chất sinh lực bị tổn hại nặng nề, tình hình kinh tế
vẫn còn ì ạch, một số doanh nghiệp có nguy cơ bị đóng cửa và một vài ông chủ
vẫn muốn bỏ trốn! Vì vậy, chúng ta phải chiến đấu với bọn họ, để bảo đảm rằng
người nào chạy thì bắt người đó!”
Vị lãnh đạo nhận xấp hồ sơ. Thế
nhưng thật kỳ lạ, Tư Nguyên vẫn đứng trước mặt ông ta với vẻ mặt do
dự mà chưa
rời đi.
“Tuần sau cậu chuyển ngành rồi, có
phải muốn mời lãnh đạo tôi đây đi ăn bữa cuối không?” Vị lãnh đạo cười cười,
chủ động lý giải.
Thế nhưng Tư Nguyên lắc đầu, thần
sắc nặng trĩu, “Cục trưởng Chu, cháu phạm phải một sai lầm lớn trong công việc,
muốn thưa thật với chú.”
Bầu không khí bỗng ngưng đọng, vị
lãnh đạo thu lại nụ cười, “Chuyện gì?”
“Ngày 30 tháng 9 năm ngoái, có bốn
người của một công ty bảo đảm bỏ trốn qua nước ngoài, nhưng cháu không gọi điện
thoại về cơ quan để kịp thời báo cáo tình tình.” Nếu im ỉm việc này, hằng đêm
anh đều khó ngủ.
Vị lãnh đạo nhíu mày, “Là ngày bạn
gái cậu xảy ra tai nạn à?” Tình huống đó coi như chuyện thường tình của con
người, vị lãnh đạo cũng không có ý định trách móc nặng nề.
“Vâng, nhưng bốn người bỏ trốn kia
là người quen của bạn gái cháu.”
Vị lãnh đạo kinh ngạc, “Tiểu Lục,
cậu biết mình đang nói gì không?” Không phải những ý mà ông ta đang nghĩ chứ?
“Cháu biết.” Tư Nguyên gật đầu,
“Sau khi bạn gái cháu xuất viện, cháu luôn cố tình giấu giếm trường hợp này…”
Anh có được tình yêu và cũng đồng thời nhận lấy khiển trách của lương tâm.
“Tiểu Lục, nếu tình huống đó là sự
thật thì cậu phải đối mặt với xử phạt gì, chắc cậu hiểu chứ?” Thần sắc vị lãnh
đạo đầy nghiêm khắc.
Cố tình chểnh mảng nhiệm vụ, tội
danh không hề nhẹ.
Quen biết Tiểu Lục nhiều năm, ông
ta luôn thấy anh cần mẫn với công việc, nào ngờ lại để xảy ra việc này.
“Cháu biết, cháu sẽ bị gạch tên
khỏi danh sách công chức nhà nước và không được tới viện kiểm sát nhậm chức.”
Anh đã sớm biết rõ kết quả tồi tệ này.
Tư Nguyên đưa bộ hồ sơ đã ghi số
hiệu cho vị lãnh đạo, “Cháu nghe nói có một quản lý của công ty bảo đảm đó trở
về thăm gia đình. Nếu cục trưởng Chu thấy cần thiết thì có thể xin lệnh cấm
xuất cảnh.”
Được tin Hình Tuế Kiến góp mặt tại
buổi họp lớp từ miệng của Thường Hoan, Tư Nguyên chưa có một đêm được bình an.
Về tình cảm, anh hi vọng đối phương đừng xuất hiện trước mặt Đóa Đóa nữa, nhưng
đạo đức nghề nghiệp khiến anh không thể đã sai lầm rồi mà vẫn còn tiếp tục.
Nét mặt vị lãnh đạo nặng nề gõ số
hiệu hồ sơ vào máy tính. Vừa đăng nhập vào bên trong cơ sở dữ liệu và đọc kỹ
càng một lượt, thì khóe môi vị lãnh đạo từ từ thả lỏng, “Tiểu Lục, số cậu may
mắn lắm.”
Tư Nguyên không hiểu.
“Ngày 30 tháng 9 năm ngoái, công ty
bảo đảm đó chỉ xuất cảnh có ba người thôi.” Vị lãnh đạo thở nhẹ và nụ cười hiền
lành lại trở về trên mặt ông ta.
Chỉ có ba người thôi? Làm sao có
thể?
“Vào ngày 30 tháng 9, chính cháu
nhận được thông báo từ cơ quan xuất nhập cảnh, đại diện pháp nhân của công ty
là Lâm Dục Sài cũng mua vé đi Canada!” Rốt cuộc nhầm lẫn ở đâu?
Vị lãnh đạo thở dài, “Xem ra cậu
thực sự chưa từng theo dõi trường hợp này. Nếu có theo dõi thì cậu sẽ biết, vào
ngày 28 tháng 9, cổ đông lớn nhất công ty là Hình Tuế Kiến đã trả vé máy bay.”
Tư Nguyên sửng sốt.
“Trưa ngày 28 tháng 9, Lâm Dục Sài
và một cổ đông khác tên Trần Ôn Ngọc nhận giấy kết hôn. Ngày 29 tháng 9, Lâm
Dục Sài tới Thượng Hải lấy Visa đi thăm thân nhân, ngày 30 tháng 9, ba người
bọn họ cùng nhau xuất cảnh.” Vị lãnh đạo căn cứ theo tư liệu nói với anh.
Trưa ngày 28 tháng 9, Lâm Dục Sài
và một cổ đông khác tên Trần Ôn Ngọc nhận giấy kết hôn? Làm sao có thể? Rõ ràng
đêm đó tận mắt anh thấy Hình Tuế Kiến và Trần Ôn Ngọc ở bên nhau, rồi Đóa Đóa
kinh hồn bạt vía đi ra.
“Mặc dù lúc đó Hình Tuế Kiến chưa
phải là đại diện pháp nhân, nhưng anh ta nắm tới 60% cổ phần công ty, nên có
anh ta ở lại thì chúng ta không cần cấm xuất cảnh với ba người kia.” Vì vậy,
bất kể quá trình ra sao thì kết quả cũng đều như nhau.
“Cục trưởng Chu, ý chú là Hình Tuế
Kiến không xuất cảnh và cũng không kết hôn với Trần Ôn Ngọc?” Tư Nguyên không
thể nào tin nổi.
“Uh, Đúng! Hơn nữa vào tháng 10 năm
ngoái, anh ta đã tới phòng đăng ký kinh doanh để chính thức tiến hành các thủ
tục thay đổi đại diện pháp nhân. Những cổ đông khác có về nước hay không, đối
với chúng ta cũng không quan trọng.” Sau khi mãn hạn ba năm tù quản thúc, Hình
Tuế Kiến đã đủ tư cách trở thành đại diện pháp nhân của công ty.
Mọi hiểu biết của Tư Nguyên chỉ
trong một đêm mà bị đảo lộn hoàn toàn, chỉ còn chừa lại một màn sương phủ kín.