Kiều Duy Đóa có thói quen gội đầu
hằng ngày, nhưng hôm nay cô phát hiện lúc gội đầu thì bả vai mình đau buốt.
Gắng gượng gội đầu xong, rốt cuộc cô cũng không nhấc nổi cánh tay lên lau khô
mái tóc.
Đả thương người ta mà mình bị
thương trước.
Ở cùng một phòng nhưng Kiều Duy Đóa
đưa lưng về phía Hình Tuế Kiến. Chiếc áo khoác của gã nằm chơ vơ trên cái
giường chính giữa hai người.
Nãy giờ mái tóc dài của cô còn
nhiễu nước.
Trong phòng, ngoài chiếc TV hỏng ra
thì cũng chẳng có tờ báo nào để giải trí. Hình Tuế Kiến không có bất cứ thứ gì
để dời đi sự chú ý, vì thế gã không thể không nhìn cô, rồi trông thấy một giọt
nước thấm trên áo gối.
Hình Tuế Kiến quyết định không nhìn
nữa, gã cởi cái áo T-shirt trên người và đứng dậy đi về phía cô.
Nghe đằng sau có tiếng bước chân,
cô đang khép hờ đôi mắt cố dỗ giấc ngủ, bỗng mở mắt ra và chạm phải cảnh gã cởi
trần, khiến cô hoảng hốt. Cô chưa kịp ngoảnh lại thì có một tấm ‘vải bố’ ném
lên đầu, xoa nhẹ hai cái.
“Tóc em còn ướt, để tôi xuống lầu
mượn máy sấy.” Cô chưa kịp phản đối thì gã đã xải chân rời khỏi.
Lát sau, gã cầm cái máy sấy trở về,
khom xuống cắm dây vào ổ điện rồi đưa cho cô.
“Không cần!” Cô quay mặt đi, từ
chối sự hảo tâm của gã.
Kỳ thực, bây giờ cô rất khó nâng
cánh tay lên. Có lẽ, cô thật sự phải nghĩ tới việc nên vào bệnh viện nhổ mấy
cây đinh trong cơ thể ra.
“Cầm lấy, em không làm thì tôi sẽ
làm tự làm!” Gã ngang ngược uy hiếp.
Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn gã. Bọn
họ luôn tự hiểu, tính cách của cả hai đều vô cùng cố chấp.
Lần này cô làm người thua cuộc
trước. Cô nhận máy sấy là bởi gã đứng sau lưng làm toàn thân cô rất mất tự
nhiên, chỉ ao ước gã mau quay về phần giường của mình.
“Vù vù vù.” Tiếng máy sấy tóc vang
lên.
Cô nhíu mày cắn môi chịu đựng, vì
mỗi lần cử động thì bả vai rất đau. Thế nhưng buồn thay, sức gió của chiếc máy
sấy này yểu xìu, cô hong thật lâu và cũng đau sắp chết, vậy mà mái tóc vẫn còn
ướt nhẹp.
Dù cô biểu hiện rất kiên cường,
nhưng động tác trúc trắc kỳ quặc của cô làm gã chú ý. Gã vốn định bước đi thì
bỗng khựng lại.
“Tay em bị sao thế?” Gã nhận ra
điều bất thường, dường như cánh tay cô không thể đưa lên cao.
Kiều Duy Đóa đặt máy sấy xuống,
không định ép buộc mình mà cũng chẳng tính quan tâm tới gã.
Không thấy cô trả lời, Hình Tuế
Kiến quyết định tự mình tìm đáp án. Gã giữ chặt cô, rồi kéo mạnh chiếc áo len
cổ lọ của cô ra.
“Hình Tuế Kiến, anh làm gì vậy?” Cô
gầm lên.
Thế nhưng động tác của gã rất dứt
khoát, chiếc áo len cổ lọ của cô bị lột phăng để lộ cơ thể gợi cảm.
Kiều Duy Đóa tưởng chừng sắp phát
điên, cô bất chấp thân thể đau đớn mà muốn phản công như con mèo hoang. Bấy
giờ, lòng bàn tay gã lại xoa trên bả vai cô.
“Lạ nhỉ, không bị thương.” Gã nhíu
mày suy tư, “Không bị thương sao đau như thế?”
Kiều Duy Đóa cứng đờ. Hóa ra, Hình
Tuế Kiến thực sự không muốn làm gì cô cả.
Gã dùng ngón tay cái thô ráp lo âu
sờ nắn trên bả vai cô, nơi đó vẫn còn nguyên vẹn chẳng hao tổn gì. Trên thực
tế, từ ngày Tiểu Lộng nhập học tới giờ, gã luôn đi theo cô và không để cô có cơ
hội bị thương.
Kỳ lạ, thực sự rất kỳ lạ.
Gã dần dần liên tưởng tới, sau vụ
tai nạn xe cộ thì dường như cô có vào khoa chấn thương chỉnh hình. Vì vậy, đây
chỉ là vết thương cũ mà thôi.
Cả người Kiều Duy Đóa run rẩy, cô
vội vàng chộp chiếc áo len che trước ngực, dù sự ‘che chắn’ ấy hoàn toàn vô
nghĩa. Họ từng có một thời thân mật, mỗi vị trí nhỏ trên cơ thể cô, Hình Tuế
Kiến cũng đều nhìn ngắm không biết bao nhiêu lần. Hơn nữa cô có cảm giác rõ
ràng rằng, khi bàn tay chai sần của gã chạm vào vai cô, thì toàn thân cô trở
nên vô cùng nhạy cảm.
“Em lạnh à?” Thấy ngón tay mình khẽ
rung làm gã hạ mắt hỏi.
Con ngươi hạ xuống, ánh nhìn của gã
chạm vào bờ vai trần láng mịn và cái khuy áo ngực màu đỏ. Gã đã từng rành rọt
cởi cái khuy áo ngực màu đỏ này vô số lần, rạo rực đốt cháy đến độ tùy tay ném
nó lung tung.
Đây vốn dĩ không phải dự tính của
gã, thế nhưng hơi thở gã bắt đầu bất ổn. Những lần ân ái đắm say mà hai người
từng trải qua, giờ phút này cuộn trào trong óc.
“Kiều Duy Đóa…” Trái tim gã đập
loạn nhịp và gã mơ hồ gọi khẽ.
Kiều Duy Đóa mím môi xiết chặt quần
áo.
Bầu không khí bỗng trở nên trầm
lắng.
Gã chậm rãi bước tới gần cô, muốn
đưa tay ôm chầm lấy cô. Khao khát trong gã mãnh liệt gần như không thể kiềm chế
nổi.
“A, um, a…” Trong phòng bỗng vang
lên tiếng rên rỉ quyến rũ.
Gã và cô đều đồng thời cứng đờ.
Tiếp đó, tiếng người đàn ông gầm gừ
từng đợt từng đợt dội tới.
Chết tiệt! Hệ thống cách âm nhà trọ
này quá kém.
Gã và cô đều rủa thầm trong bụng.
“Để tôi sấy tóc cho em.” Hình Tuế
Kiến miễn cưỡng kéo tâm trí lại.
“Không cần!” Cô từ chối.
Tuy nhiên, sự cự tuyệt của cô chẳng
hề có tác dụng. Gã giữ chặt bờ vai cô để tránh sự vùng vẫy, rồi sau đó tiếng
máy sấy ‘vù vù vù’ vang lên.
Lúc cô xảy ra tại nạn, gã không có
tư cách ở bên cạnh cô. Ít nhất bây giờ khi cánh tay cô bị đau, gã không muốn cô
ráng khoe sức.
Tay gã xoa trên đỉnh đầu cô, rõ
ràng bật sức gió chạy tới số mạnh nhất. Tuy nhiên, những tiếng ‘vù vù vù’ này
chỉ để khỏa lấp những âm thanh rên rỉ của phòng kế bên.
Gã vén mái tóc dài của cô lên, để
ngọn gió thổi mái tóc cô nhập vào bàn tay gã.
Cơ thể gã càng thêm nóng cháy. Gã
cũng từng sấy tóc cho cô, nhưng mái tóc chưa hong khô thì một cuộc giao hoan
lay động linh hồn đã mở màn.
Bị sa vào hồi tưởng, hơn nữa phòng
kế bên lại ‘kịch chiến’, khiến nhịp tim gã đập liên hồi. Trong cơ thể gã như có
một ngọn lửa đang hực cháy, thiêu đốt mọi nơi. Ngọn lửa này có cái tên chuyên
biệt là ‘thèm khát’.
Kiều Duy Đóa chả khá hơn gã là bao,
các giác quan cũng không phải do bản thân mình có thể làm chủ. Thực ra, mỗi tế
bào trên thân thể cô đều ghi nhớ những lần gã tiến vào cuồng nhiệt.
Cô vốn dĩ không muốn, nhưng các bộ
phận trên cơ thể nóng lên rất rõ ràng. Thật đáng buồn cười, lúc bạn trai hôn
cô, cô vô cùng cứng nhắc. Thế nhưng chỉ tiếp xúc nhẹ nhàng với một người đàn
ông khác, thì cơ thể cô đã nóng hừng hực.
“Tóc khô rồi.” Cô lạnh lùng kéo mái
tóc trên tay gã, dùng sự lãnh đạm để che dấu vẻ hoảng hốt.
Tóc cô vẫn chưa khô, nhưng ít
nhất
không còn nhiễu nước.
Gã và cô đều im lặng. Bởi lẽ bọn họ
rất hiểu, ham muốn khiến phòng tuyến giữa họ trở nên quá mong manh.
Cuộc chiến kịch liệt ở phòng kế bên
vẫn trong xu thế dữ dội. Tiếng cô gái rên rỉ hòa lẫn tiếng người đàn ông gầm
gừ, như thể bọn họ đang làm chuyện thú vị nhất trên trần đời và muốn dụ dỗ bọn
họ cùng nhau sa đọa.
“Tôi muốn…” Rốt cuộc gã mở miệng.
Kiều Duy Đóa nín thở, “Anh đừng
hòng mơ tưởng điều gì, không thể nào, không thể nào, không thể nào!” Cô có bạn
trai và gã đã có vợ, không cho gã muốn gì hết!
Gã im lặng, “Tôi chỉ định nói, tôi
muốn đi bơi!”
Cô ngẩn người.
“Em ở trong phòng đi, tôi sẽ không
đi xa, có gì thì em cứ kêu to lên.” Hình Tuế Kiến dứt khoát đứng dậy.
Tất nhiên gã biết chuyện này không
thể xảy ra, nhưng nếu gã không làm gì đó, thì e rằng gã sẽ bị ngọn lửa kia
thiêu rụi mọi lý trí.
Nếu bây giờ không lập tức đi ngay,
Hình Tuế Kiến dám khẳng định câu chuyện của 14 năm trước sẽ tái diễn lần nữa.
Bởi vì khi vừa nẩy lên ý nghĩ đó trong đầu, thì gã thực sự muốn bộc phát thú
tính mà đẩy ngã cô ra. Mặc kệ cô có bằng lòng hay không, gã cũng trực tiếp chôn
sâu bản thân mình vào cơ thể yêu kiều của cô.
Sự ham muốn này quá khủng khiếp, gã
đã từng hủy diệt cô một lần, gã không thể hủy hoại cô thêm lần nữa.
Thời thiết này mà gã còn đi bơi? Gã
cho rằng nơi đây là khách sạn nội thành, có xây sẵn hồ bơi sao? Kiều Duy Đóa
điềm nhiên nhìn gã phóng nhanh ra ngoài rồi đóng sầm cánh cửa lại, nhốt cô ở
bên trong.
Lát sau, Kiều Duy Đóa nghe ngoài
cửa vọng tới tiếng khua nước. Cô đứng dậy dời bước chân chầm chậm đến cửa sổ,
vén tấm rèm lên… Cô thấy một hình thể như con giao long lặn hụp dưới màn đêm
trong dòng suối lạnh. Gã bơi rất mau, tới tới lui lui không ngừng nghỉ, rõ ràng
đang trút bớt mớ sinh lực thừa trong người.
Tất cả những việc này bán đứng một
sự thật, cô chẳng cần làm bất kì động thái nào thì Hình Tuế Kiến cũng vì cô mà
rạo rực cháy bỏng.
Cô nên tức giận, thế mà cô lại
nhếch môi khoái chí. Hơn nữa, cô có cảm giác vui sướng khi người gặp họa. Rốt
cuộc cô bị làm sao? Nụ cười nhẹ nhàng của cô chợt cứng đơ.
Trong phòng, tiếng điện thoại đổ
chuông. Khỏi cần hỏi cũng biết chắc chắn đó không phải của cô.
Kiều Duy Đóa liếc thoáng qua, quả
nhiên điện thoại gã đặt trên đầu giường. Cô còn chưa có số phone mới của gã,
vậy mà trong tình hình này gã lại đưa số điện thoại của mình cho ai?
Trên màn hình điện thoại hiện ra
hai chữ ‘Phương Nhu’.
Ồ, hóa ra là giai nhân mới của gã.
Kiều Duy Đóa nhìn đồng hồ, lúc này đã 11h00 giờ khuya. Vào giờ này mà còn gọi
điện tới, thì ắt hẳn phải có giao tình rất tốt.
Cô cầm điện thoại lên và ấn phím
nghe.
“Tuế Kiến, Tử Tử bị sốt, anh có thể
tới đây được không?” Trong điện thoại truyền tới tiếng cầu cứu của một phụ nữ
yếu đuối.
Kiều Duy Đóa ngắt lời, “Chắc không
được đâu.”
Tự dưng xuất hiện một giọng nữ lãnh
đạm, khiến người bên kia đầu dây đông cứng.
“Bây giờ anh ta đang trần truồng bị
tôi nhốt trong phòng, nếu muốn tới chỗ chị ngay chắc là hơi khó.” Kiều Duy Đóa
cười khẽ nói.
“Trần, trần truồng…” Người bên kia
đầu dây lắp bắp.
“Đúng thế, tên đàn ông này ăn vụng
mà không trốn đi thật xa. Đã vậy còn bị tôi bắt gặp, nên tôi nhốt anh ta và cô
ả kia ở bên trong rồi!” Kiều Duy Đóa vừa cười vừa nói, “Tôi đang tính hay là
gọi điện vào tổng đài 110, để mời cảnh sát đến xử lý!”
“Chị, chị, chị là vợ của anh ấy à?”
“Hmm.” Cô không thừa nhận, nhưng
cái vẻ gầm gừ ấy có thể giết người một cách vô hình.
“Cho nên, nếu con chị bị ốm thì chị
đưa cháu vào bệnh viện đi, tôi không chắc đến chừng nào mình mới nguôi giận, và
nán lại nơi này tới bao lâu!” Giọng cô lạnh tanh, khiến người nghe khó nghi ngờ
mức độ chân thật.
“Ủa, chị là ai? Một hồng nhan tri
kỷ khác của anh ta hả? Ha ha, tôi nói cho chị biết, Hình Tuế Kiến thích ‘làm’
với hồng nhan tri kỷ của mình nhất. Cô gái trong phòng cũng là một hồng nhan
tri kỷ của anh ta…”
Cô chưa kịp nói xong thì người bên
kia đầu dây đã chủ động cúp máy.
Thích thú, vô cùng thích thú! Khoái
cảm được trả thù khiến Kiều Duy Đóa thấy tâm trạng mình bỗng trở nên thư thái.
Phòng kế bên vẫn ra sức rên rỉ.
Cô bước tới bực dọc đấm vào vách
tường, nói bằng giọng điệu cau có: “Này, láng giềng, mấy người nhẹ nhàng một
chút được không?” Thực sự nóng bỏng tới mức cô cũng sắp chịu hết nổi!