Sáng hôm sau, đoàn người nhà họ Nguyễn Hoài theo lệnh Nguyễn Toan khởi hành lên đường về Mường Tấc. Số là họ đem theo bên mình nhiều của cải như vậy, ở ngoài quá lâu rất không tiện. Thêm nữa, vừa sáng tinh mơ thì người của thằng Toan đã tìm thấy cậu Hai Dương đưa về đoàn tụ với cậu Bảy và cô Vũ. Bọn họ không còn lý do gì để nán lại nơi đây.
Vũ vừa nhìn thấy dáng vẻ ung dung phớn phở của người nọ thì bắt đầu nắn trán suy ngẫm. Rõ ràng khi để cậu chàng ở lại chòi lá kia, người ngợm còn dơ dáy nhếch nhác vì nước sông, thế nào mà sau khi lên núi trở về lại sạch sẽ tươm tất như này?
Lẽ nào khi đưa cậu Bảy về đây, cậu ta còn tâm trạng tắm rửa thay đồ rồi mới lên đường đi cứu người trong lòng?
Không đúng, rõ ràng chủ quán nói sau khi để thằng Đại lại, cậu đã mượn ngựa phóng đi ngay.
Không lẽ... cậu lên trại Tré rồi mới tắm rửa thay đồ?
Ý nghĩ vừa ập vào đầu, Vũ đột nhiên cảm thấy muốn bịt miệng cười lớn. Ai chứ cậu Hai nhà này thì không có gan đó đâu! Nói không chừng đi đến giữa đường, vì không chịu nổi cực khổ, cậu đã mặc kệ luôn mỹ nhân để quay về tắm rửa thay đồ rồi.
Dường như đọc được ý nghĩ của nàng, con người kia lập tức nâng mí nhìn lên. Vũ thản nhiên đón nhận, còn bắt chước bộ dáng vuốt áo chỉnh khăn của cậu, mắt lúng liếng chớp chớp một cách đầy châm chọc.
Khác với mong đợi của nàng, cậu công tử kênh kiệu thường ngày ngoảnh mặt làm ngơ mỗi lần nàng ngó đến, nay lại mở to mắt tiếp tục quan sát nàng với... sự hiếu kỳ thuần túy.
Không lẽ... cái thằng này cũng bệnh giống anh cả nó rồi? Chỉ chú ý đến kiểu đàn bà đanh đá với mình? - Vũ thầm tự vấn trong đầu.
Và rồi, giữa lúc nàng vẫn đang nghiền ngẫm ánh nhìn của cậu, Hai Dương bất chợt cười nhẹ, tay đưa xuống khẽ vuốt tà áo, giọng không lớn nhưng vừa đủ để chạm đến tai nàng. "May lắm mới còn bộ này chưa bị cháy."
Vũ suýt nữa đã đánh rơi quả quít cầm trên tay.
"Sao vậy Vũ?" Ly ngổi kề bên lo lắng hỏi han, mắt đầy nghi hoặc ngó sang gã đàn ông đối diện. Bấy lâu thị vốn không ưa cậu công tử phá của này, đặc biệt khi cậu ta cứ nhìn thị với cặp mắt kín đáo mong chờ mỗi lần họ vô tình giáp mặt, càng không cần nhắc đến những hành vi đồi phong bại tục mà thiên hạ đồn đoán cậu làm ra với đàn bà bên ngoài. Tệ hơn nữa, nếu hôm đó cậu không vào nhầm phòng của Vũ, người bị cậu làm nhục hẳn là bản thân thị rồi. Trinh tiết của đàn bà thời cổ quan trọng biết chừng nào. Nếu mất đi thì chỉ còn nước đi tu! Thị làm sao có thể vượt gần cả ngàn năm về đây để mang một số phận quạnh quẽ như vậy?!
"Cậu Hai," Ly nghiêm giọng, ánh mắt toát vẻ cương nghị. "Cậu làm ơn đừng nhìn cô con như vậy. Rất không hợp lễ, lại làm cô con khó chịu lắm."
"Ồ?" lúc bấy giờ, Dương mới dời mắt đến đứa gái mặt mũi thanh tú ngồi kế thiếu nữ đối diện. Chút xót xa thoáng qua đôi mắt hẹp dài của cậu công tử áo gấm, đoạn tản đi rất nhanh, nhường chỗ cho nét bông đùa cợt nhã muôn đời không nhạt. "Cậu nhìn cô em thế nào? Là cô em nhìn cậu trước cơ mà?"
Đương sự được nhắc đến lúc bấy giờ đã khôi phục được vẻ ngoài bình tĩnh, bèn thầm trấn an trong lòng, không đâu, cậu Hai chắc chắn không có ý ám chỉ việc nàng nổi lửa đốt trại Tré đâu. Dù cậu thật sự có mặt tại hiện trường lúc đó, dựa vào bản tính hèn nhát của mình, Hai Dương họ Nguyễn Hoài sẽ không đời nào dám ngồi đối diện một kẻ giết người không gớm tay như nàng, nói gì đến mở lời trêu chọc.
Xòe cây quạt mười hai nan ra phe phẩy trước ngực, Dương nheo mắt nhìn con hầu mình thầm mến bấy lâu, miệng mỉm cười đầy ý nhị.
"Cũng không trách cô của em được, thiếu nữ nào đã cùng cậu trải qua đêm xuân nồng tình cũng đều như vậy cả, như bị bỏ bùa không dứt ra được."
"Cậu...!" Ly mở to mắt, đập bàn hét lớn, không ngờ tên đàn ông đối diện lại đê tiện đến mức này. Đã cướp đi trinh tiết của người, còn dám huênh hoang trước mặt nạn nhân?
Một quả quít sạch vỏ sau đó được nhẹ nhàng dúi vào tay Ly. Thị ngỡ ngàng quay sang thì bắt gặp ngay vẻ mặt nghiêm nghị của tiểu thư, nghi vấn trong lòng càng bị thổi căng đến sắp vỡ.
"Ăn đi," Vũ nói. "Và đừng gây chuyện, làm em mất mặt."
Ly tròn mắt nhìn nàng. Mất mặt? Từ lúc nào mà Lưu Vũ lại mang giọng điệu kẻ cả này ném về phía thị như thế? Thị vừa mới bảo vệ ả cơ mà?!
Thoáng thấy người nhà họ Nguyễn ngồi ở những bàn xung quanh vì hành động của Ly đã gom hết sự chú ý về phía này, Vũ cố gắng nở một nụ cười vô cùng hiền lành, duyên dáng đứng dậy cầm bát quân trên bàn rót vào chén con trước mặt cậu Dương, giọng tuy nhỏ nhẹ song cũng đủ cho bọn trai làng xung quanh nghe thấy.
"Cậu Hai đừng giận, chị Ly chẳng qua chưa biết chuyện trên đường bị bắt cậu đã che chở cho em như thế nào, đối xử tốt với em ra sao, nên mới hiểu lầm cậu đang buông lời cợt nhã. Chén chè này xem như em tạ tội thay con hầu của mình. Còn về phần ân tình giời biển kia, em hiện gia cảnh suy tàn, đến cái ăn cái mặc còn phải nương nhờ họ Nguyễn, đành chỉ biết dùng tấm thân hèn mọn này đền đáp cậu. Không biết cậu Hai có bằng lòng để cái Vũ đi theo hầu hạ, nâng khăn sửa túi cho cậu hay không...?"
Nói rồi, cúi đầu tỏ vẻ ngượng ngùng, tựa như đóa sen e ấp toan bung nở.
Đừng nói đến Ly, ngay cả đám trai làng xung quanh cũng không hẹn mà cùng há hốc. Trên dưới làng Bưởi ai mà chẳng biết tiểu thư Lưu Vũ ngấp nghé Cả Phát, lại nói bà cụ Tý nhà Nguyễn Hoài đã chọn nàng làm cháu dâu, ai nấy đều đinh ninh cuối cùng nàng sẽ thành mợ Cả của Nguyễn Hoài Phát. Không ngờ sau đại nạn này lại sinh lòng cảm mến cậu Hai? Cậu Hai cơ đấy! Là cậu Hai Dương nổi tiếng trác táng, hèn hạ, vô lương tâm, gặp chuyện bất bình thì hất mặt quay đầu, gặp tai họa lại luôn đẩy thằng hầu ra che chắn, đến có người chết dưới gót hài cũng chẳng buồn để mắt, làm sao có khả năng chở che bảo bọc đứa em họ bấy lâu mình ngó lơ? Hay là mây mù trước mắt đã được thổi bay, cậu Hai cuối cùng cũng đã nhận ra mỹ nhân đầu làng người đẹp cuối thôn gì cũng không sánh bằng nhan sắc của Lưu Vũ, nhân lúc ván vẫn chưa đóng thuyền muốn giật vợ của anh?
"Thật sao?"
Nguyễn Hoài Dương dừng lại nhịp quạt, nhướn một bên mày nhìn vẻ chân thành của cô gái trước mặt. Nét mày mềm mỏng, khóe mắt ôn nhu, nụ cười mang chút e thẹn rụt rè và ngây ngô của thiếu nữ động tình. Thật giống, giống hệt Lưu Vũ ngày trước mỗi lần đứng trước mặt Cả Phát.
Thấy cậu Hai không nói thêm gì, Vũ uyển chuyển đưa chén chè còn nóng lên thổi một lúc, đoạn nhẹ nhàng đặt lại xuống bàn, đẩy đến trước mặt cậu.
"Thật ạ, mang ơn của người phải nhớ đền trả. Lưu Vũ từ nhỏ đã được thầy dạy cho đạo lý kafm người, nào đâu dám làm trái ngày nào..."
Hơn ai hết, Dương hiểu câu này đích thị đang ám chỉ cậu nên trả ơn cứu mạng cho nàng. Cậu ngẫm kỹ lại cũng thấy yêu cầu của nàng không có gì khó hiểu, ở ngay thời điểm này thì việc lấy cậu sẽ giúp nàng thoát khỏi số kiếp buồn tẻ nơi am miếu chùa chiền. Huống hồ Vũ là một tiểu thư quen thói hưởng thụ, phải từ bỏ nhung gấm lụa là đối với nàng chẳng khác nào trời đất đảo lộn. Về làm vợ cậu nàng tuy không thể nắm trong tay toàn bộ cái nhà Nguyễn Hoài hệt mong đợi bấy lâu, song cũng xem như phú quý hưởng hoài không hết.
Quan trọng là, nàng rõ ràng không thích cậu.
Không ai có thể hiểu được, việc này đối với Hai Dương mà nói, chính là ưu điểm đáng giá nhất.
Chỉ là...
Đưa mắt nhìn người con gái bên cạnh Vũ, Dương đột nhiên có chút tiếc nuối trong lòng. Cậu biết rất rõ đời này cậu không có khẳ năng tranh giành đàn bà cùng anh cả, đối với cô gái này dù có lòng thương mến cũng vô lực cưỡng cầu. Huống hồ, sau sự việc cưỡng ép cái Vũ, Ly lại càng căm ghét và rẻ khinh cậu ra mặt. Không nợ cũng chảng duyên với người con gái mình đem lòng cảm kích, âu cũng là số mạng cậu phải mang trong suốt kiếp này.
Và cả đời trước nữa.
Lúc định thần lại thì đón nhận ngay vẻ mặt châm chọc của vị tiểu thư họ Lưu kia, hẳn là đã bắt gặp sự dịu dàng trong cái cách cậu nhìn Ly rồi. Nàng ngó cậu như