Khi cậu cả nhà họ Nguyễn Hoài về đến nhà lớn mười ngày sau đó, đã trông thấy thằng ở con hầu ráo riết chuẩn bị hôn lễ, lúc hỏi ra hôn lễ của ai thì nét mặt cũng lập tức sa sầm.
Từ trong nhà nhìn qua song cửa sổ, thiếu nữ họ Lưu ngao ngán lắc đầu, mỉm cười quay lại với khăn thêu trên tay, miệng thầm mắng đàn ông đúng là một lũ tham lam.
"Em nói cái gì cơ?" cách đó không xa, Hai Dương nằm nghiêng người bắt chân trên sập, tay chậm chạp phe phẩy quạt mo, nửa tỉnh nửa mê hỏi bóng người đang tựa vào song cửa trước mặt.
"Em bảo, đàn ông các anh thật tham lam, rõ ràng chả yêu thương gì người ta, nhưng thấy người ta quay đầu thì vô cùng khó chịu," vừa nói Vũ vừa đưa khăn lên môi cắn chỉ thừa.
"Không hiểu."
Thấy đối phương ngáp dài, mắt đã bắt đầu lim dim, nàng giũ nhẹ chiếc khăn vừa mới hoàn thành, đoạn nhoài người nằm sấp ra lên sập, một tay chống cằm một tay phẩy nhẹ khăn thêu lên mặt người nọ.
"Anh chịu khó tỉnh táo thêm một lúc, sẽ hiểu nhanh thôi."
Dương nhíu mày toan gạt khăn đi, mắt vẫn không mở nổi. Cái cô ả này, mới sáng sớm đã lôi cậu ra đây nằm dài, chả biết để làm gì. Đối với kẻ quen dùng giấc ngủ để lấn áp cơn đau đầu mỗi sáng như cậu thì đây đúng là cực hình.
Bỗng nhiên trán ấm áp đến lạ, cậu bần thần mở mắt, nhận ra khăn kia vẫn đang phủ trên mặt, lực nhấn giữa mi tâm mang đến từng cơn thoải mái đến tê rần đầu óc.
"Nào, nhắm mắt và hưởng thụ đi, trong khi em chứng minh cho anh thấy cái sự tham lam sân si của đàn ông Nguyễn Hoài."
Dựa vào hơi ấm tỏa ra bên tai, Dương biết Vũ đang rất ở gần mình, tuy tiếp xúc qua khăn tay vẫn là động chạm thân thiết, song vì cảm giác khoan khoái trên đầu đang ngày càng trở nên rõ ràng, cậu chẳng nỡ gạt ngang, dành để nàng tiếp tục xoa nắn trán mình, tai thu vào tiếng hát nhỏ nhẹ du dương như suối luồn qua khe núi.
Cậu vẫn biết Lưu Vũ thường được mời ra đàn hát giúp vui trong các hội lễ long trọng của làng, không ngờ lúc hò ru vu vơ lại cũng êm tai như vậy.
Bẵng đi một lúc, cậu mới nghe ra tiếng bước chân ngày càng rõ ràng, sau đó chậm dần, cuối cùng là dừng lại bên cạnh sập, chỗ cậu và Vũ đang nằm.
"Suỵt...!" cậu nghe nàng thì thào với người mới đến. "Cả đêm qua anh ấy đau đầu không chợp mắt được, anh bước khẽ thôi."
Thinh lặng.
Dương dở khóc dở cười. Là ai mới sáng sớm đã lôi cậu ra đây chịu trận, giờ còn ngồi xướng tuồng?
Nhưng mà, đôi tay của nàng đúng là thần kỳ, nhấn đến đâu cậu liền bớt đau đến đó.
"Khăn này?" giọng người mới đến tiếp tục vang lên, lần này hơi trầm.
"Em mới thêu xong ạ, định để anh Dương tỉnh khiến anh ấy bất ngờ một phen."
Lại thinh lặng.
"Em đang cố tình muốn làm anh ghen phải không?"
Động tác trên trán cậu đột nhiên dừng lại. Dương thầm tặc lưỡi, xong rồi, bị anh cả nhìn thấu rồi. Xem cô xử lý thế nào.
"Khăn này chẳng phải trước đây em muốn thêu tặng anh? Rồi còn lôi chú hai ra đây diễn màn tình cảm mặn nồng ngay ngày anh về? Cái Vũ nhà chúng ta cũng thật tự tin vào sức hấp dẫn của bản thân lắm chứ?"
Đến lúc Dương tưởng nàng đã thẹn quá hóa nghẹn, giọng nói dè chừng của nàng lại trỗi lên.
"Anh Phát à... ra là nãy giờ anh không nói đùa ạ?"
"Đùa? Đùa gì?"
"Ừm... thôi bỏ đi. Kẻ tài hoa trí tưởng tượng hay bay xa."
"Ý em nói là tự anh đa tình?"
Vũ thở dài, giọng tràn đầy bất đắc dĩ.
"Em sao lại phải cần làm anh ghen chứ?! May là anh Dương ngủ rồi, nếu còn thức mà nghe mấy lời này của anh không chừng lại nghi ngờ em... Anh Phát à, em thấy chuyến đi này anh bị căng thẳng đầu óc quá độ rồi ạ, cần mời thầy lang khám đầu đi thôi!"
Mấy lời cuối có phần hơi quá khích, khiến cậu Hai Dương đương vờ ngủ cũng phải ngầm thở dài. Vũ ơi là Vũ, giả vờ không đạt gì cả, xúc động thế này có khác nào thừa nhận bản thân đích thật đang cố tình khích người?
"Nếu thật thế thì tốt. Đã chọn lấy chú hai thì hãy thật lòng đối đãi tốt với chồng, đừng cứ ngó Đông ngó Tây gây chuyện thị phi, biết chưa?"
Quả nhiên, anh cả cũng nhận ra điều này, trong giọng nói mang đầy châm chọc, lại có chút gì đó... thỏa mãn?
Sao lại thỏa mãn? Anh cả hài lòng khi Vũ cố ý làm mình ghen ư? Chẳng phải anh cả một lòng một dạ với cái Ly, đối với em họ không hề có hứng thú?
Mãi đến khi đối phương đã đi xa, Dương mới nêu ra nghi vấn của mình với cô gái đang tủm tỉm mỉm cười một cách thần bí.
"Không phải mục đích hôm nay là muốn anh cả ghen sao? Thất bại rồi em còn vui như vậy?" Dương nhướn mày nhìn lên Vũ, ở góc độ này chợt nhận ra cặp mi của nàng thật dài.
"Ai bảo anh em muốn làm hắn ghen?"
"Không phải sao?"
Nhấn mạnh hơn trên trán cậu, thiếu nữ lắc đầu, tặc lưỡi.
"Vậy là anh không hiểu anh cả của anh rồi. Trời sinh hắn là kẻ không bao giờ biết đủ. Thứ có được mãi mãi không bằng thứ mất đi, thứ mất đi mãi mãi không bằng thứ không thể có. Sự tự phụ của hắn rất cao, muốn hắn tin em nhanh thế đã quay sang thương anh là điều không thể, chi bằng cứ để hắn tiếp tục ngủ mơ trong ảo vọng em vẫn còn nặng tình, muốn co kéo với hắn đi. Như thế ở thời điểm hiện tại việc chúng ta lấy nhau hắn sẽ không có tâm tư đi phá. Vì hắn nghĩ hắn vẫn nắm được em trong lòng bàn tay."
Lặng đi một lúc, Hai Dương nhếch cười, mắt từ từ nhắm lại.
Thật sự chỉ là ảo vọng của anh cả sao?
Dù đã được nàng nắn bóp đầu, sao cậu vẫn thấy hơi đau nhức...?
Buồn ngủ quá, dường như cô gái kia đã rút khăn ra, trực tiếp dùng tay trần nắn đầu cho cậu?
Thây kệ, cảm giác nóng ấm lan truyền trên da cũng rất dễ chịu, làm cậu chỉ muốn ngủ...
Lưu Vũ hát ru, đúng là rất hay.
***
Trong suốt mấy tuần sau, Vũ thỉnh thoảng lại lôi Dương diễn ra mấy màn "chọc ghen" lộ liễu như thế trước mặt Cả Phát, diễn xuất có thể nói là thô sơ không gì bằng, liếc sơ cũng biết là nàng cố ý. Ấy mà kỳ lạ thay, mỗi lần như thế Phát tuy tỏ ra châm chọc, song nụ cười trên miệng lại tràn đầy tự mãn.
Dương luôn biết anh cả mình là một người tự tin, song lại không ngờ hắn còn muôn phần tự phụ.
Hơn nữa, điều này còn chứng tỏ, cậu Cả Phát có hứng thú không rõ với em họ của mình.
Dương vốn dĩ không muốn hùa theo Vũ làm ra mấy chuyện xấu hổ này, mặc kệ lý do có phải là để hôn lễ diễn ra suôn sẻ hay không, song vì nàng đã hứa sẽ xoa đầu không công cho cậu mỗi sáng, cậu đành mặt dày mày dạn đóng vai thằng ngốc cho