Đêm của Mường Tấc, lạnh đến cả mùa đông cũng phải khóc thét, bọn con hầu thằng ở nhà Cả Trị ai nấy đều bỏ cả phòng ngủ của mình, chui rúc vào bếp mà nằm la liệt xung quanh lò lửa.
Ấy vậy mà giữa lúc rét đậm thế này, lại có một bóng người đứng lặng dưới ánh trăng bàng bạc, mắt giương lên phóng về khoảng tối mịt mờ, gương mặt chứa đầy tâm sự khắc khoải.
"Nhanh đi giời ạ...! Lạnh như thế này không biết đêm phải tiểu tiện bao nhiêu bận. Tạo dáng mỹ nhân u sầu mà cứ đi nhà xí mãi thật chẳng giống ai..."
Ừ, đúng là tâm sự này khắc khoải thật...
Đến nỗi, cái gã vừa đến cũng phải bật cười.
Vũ quay đầu, vừa trông thấy nụ cười quen thuộc của cậu Cả nhà này, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Xem như buổi câu đêm này có chút thu hoạch.
"Thế... mỹ nhân u sầu nhà ta đang đợi ai đây?" giọng tuy chân thành, ánh mắt lại trào phúng.
Vũ thở dài một hơi, buồn bực nói. "Vốn muốn để anh trông thấy dáng vẻ đẹp nhất của em, chí ít cũng phải đủ đẹp để khiến anh hối hận vì đã bỏ em theo chị Ly, nào ngờ trời đột nhiên trở rét, mỹ nhân gì cũng không vờ ra nổi..."
Hơi thở có đôi chút chệch nhịp, Phát đột nhiên ngừng cười, bước chậm lên ngang hàng em dâu của mình, đầu ngẩng cao cùng nhìn về phía ánh trăng mờ áo.
"Đâu mới là mặt thật của thím đây, thím Hai?"
Thinh lặng một lúc, cô em dâu nào đó lại phá vỡ bầu không khí căng thẳng mà lên tiếng.
"Ở đâu cũng không phải trên cái mặt trăng kia, anh nhìn nó làm gì, ngó em này."
Khóe miệng giật giật, Phát quay sang đối diện mỹ nhân kề cận mình, chỉ thấy đứng dưới thứ ánh sáng xanh xao nhập nhòe này, dấu tay đỏ tấy trên gò má thiếu nữ lại càng thêm rõ rệt. Trong khoảnh khắc, Vũ chợt trông yếu đuối lạ thường.
Không kiềm được, hắn muốn giơ tay chạm lên gò má ấy.
Lập tức, ai đó ngửa người né hắn như né hủi.
"Anh vừa thôi, em dâu mà cũng muốn xơi, thầy biết lại đem ra tròng lồng lợn," Vũ lườm hắn, trầm trầm nói tiếp. "Hôm nay em chờ anh chỗ này cũng không phải để chơi trò rù quến."
Phát rút lại tay chắp ra sau lưng, gương mặt vương đôi chút hụt hẫng. "Vậy là gì?"
"Chuyện anh và chị Ly, em có thể nói giúp với bà, để cho hai người đường hoàng lấy nhau."
Trong một cái chớp mắt, Cả Phát chợt nở nụ cười, cười rất chi là gian độc.
"Giúp anh? Kẻ ban đầu quậy ôi bàn cỗ này ra, lại chẳng phải là em sao?"
"Đúng, là em," nàng bình thản nhận tội.
Phát ngạc nhiên. Thế là đã nhận rồi?
"Tại sao?"
Mợ Hai Dương chớp mắt, nhìn hắn như thể đầu hắn vừa mọc thêm cái sừng. "Thật không? Anh còn có thời gian rảnh rỗi hỏi em câu đó? Người thông minh các anh lại cứ thích đi hỏi người khác những điều đã biết?"
Phát chau mày thở ra nhè nhẹ, chừng đi được một nước cờ mới điềm tĩnh tiếp lời. "Thế sao bây giờ lại muốn giúp? Đã không còn ganh ghét?"
Thở phào vì đối phương giờ đã chịu nói chuyện trực tiếp, Vũ xoa nhẹ hai tay vào nhau, chân hơi nhún nhún để vơi đi cơn lạnh.
"Cũng không hẳn, em cũng chẳng phải thời tiết, mới còn ganh đua ích kỷ đây xoay mình đã biến thành Quan âm Thánh mẫu. Chẳng qua ngu ngốc lấy chồng để chọc tức anh, vô tình lại tự buộc mình vào một tảng đá đang chìm. Đàn bà khổ khi phải lấy người mình không yêu, càng khổ hơn nếu lấy kẻ không yêu mình. Thành hôn được một tháng, chợt nhận ra có một số việc không nên cưỡng cầu, có hơn thua nữa cũng chỉ vô ích."
Nói rồi phóng tầm mắt ra chân trời xa xăm, lan tỏa xung quanh là sự muộn phiền nhàn nhạt. Phát nhìn đến không chớp mắt, trong phút chốc chợt hiểu ra nàng đang ám chỉ đến cảm tình dành cho mình.
Trong bụng, tự dưng lại khó chịu.
"Anh Dương lêu lổng ăn chơi, nếu ra riêng sớm muộn sẽ tán gia bại sản, anh tuy thương yêu em trai, lại không thể bảo bọc anh ấy cả đời. Lấy phải một người như vậy, sắp chết đói đến nơi, anh nói em nên tiếp tục chúi đầu vào tính kế thiệt hơn với anh và chị Ly?"
"Nói như vậy, em bỏ cuộc?"
"Anh nói xem?"
Nhìn sâu vào mắt người đàn bà mình đã từng trăm phương ngàn kế đấy đi thật xa, Phát bỗng nhiên không thể trả lời. Hắn phải nói cái gì? Không lẽ nói anh muốn em tiếp tục hơn thua với bọn anh như thế đấy, dù... anh chẳng yêu em?
Lần đầu tiên trong suốt mười một năm kề cận, Cả Phát chợt cảm thấy xót thương em họ của mình.
Lạ, ngay cả lúc nàng dịu dàng nhất đối với hắn, hắn cũng chưa từng nảy sinh loại cảm giác này. Có lẽ, đối với những kẻ ngu ngốc u mê, Nguyễn Hoài Phát tuyệt đối không có khả năng đồng cảm. Ả đàn bà này hiện tại lại vô tình tỉnh táo, tỉnh đến độ khiến hắn giật mình.
"Em cần gì, Vũ?"
Không là thím Hau, không là em họ, lại là Vũ.
Mợ Hai Dương mỉm cười.
"Em cần một sự đảm bảo cho tương lai mình," nàng nhẹ nhàng đáp.
"Chẳng phải thân phận mợ hai chính là một sự đảm bảo rồi đó sao?"
Thở dài.
"Đúng, nhưng không tuyệt đối. Hiện giờ bà nội còn sống, em có thể vô ưu vô lo vênh váo khắp nơi. Nhưng một khi bà không còn, ở trong nhà này em còn là gì chứ? Đàn bà chỉ có thể an nhàn mà sống nếu có chồng bảo bọc. Chồng em lại như thế... Mai này có con, em không muốn chúng nó phải cúi đầu mà sống, như cái Xuân cái Hạ, hay thậm chí... chú Tư."
Đã lâu rồi không có người nhắc đến cậu Tư. Quả thật khi nghe đến, Phát chỉ muốn thở dài.
"Như vậy, em muốn có một chỗ đứng vững chãi trong nhà này, " hắn hạ giọng, mắt hơi lóe sự suy tính. "Em muốn góp tay vào Tình Nghĩa Đồng Đạo?"
Không chút do dự, nàng gật đầu, mắt không vương tạp niệm nhìn thẳng cậu Cả.
Đây chính là thời khắc quan trọng, chỉ cần để lộ sơ hở, những việc nàng làm từ trước đến giờ sẽ trở thành công cốc.
"Chỉ cần có một vị trí tốt trong xưởng đúc, cho dù sau này anh Dương có bại hết gia tài, ít nhiều chỗ đứng của các con em sẽ không suy suyển, tương lai em sẽ không phải sầu lo chúng bị người đời rẻ khinh, chế giễu."
Cậu Cả hơi mỉm cười, khẽ hỏi.
"Nếu anh không đồng ý thì sao?"
Vũ đưa hai tay ra trước bụng, cố tình siết chặt gấu áo, tạo cho kẻ kia ấn tượng nàng vô cùng quẫn bách.
"Em vẫn sẽ tìm cách chen chân vào Tình Nghĩa Đồng Đạo."
"Em làm được sao?"
Nàng quay sang nhìn hắn, nở nụ cười nhỏ.
"Chẳng phải mấy ngày qua em đã cho anh em xem một vài minh chứng?"
Phát khịt cười. Quả nhiên những chiêu trò cô ả bày ra mấy hôm nay đều chỉ làm cho hắn xem. Nàng muốn chứng tỏ cho hắn thấy, bản thân có thể dẫn dắt thầy như thế nào, thao túng bà nội ra sao. Nhưng nàng quá ngây thơ rồi, chút thông minh vặt vãnh đó, nàng nghĩ đã qua mặt được hai vị cáo già nọ? Chẳng qua, họ đối với con cáo con là nàng cảm thấy không bị đe dọa, bèn đùa với nàng cho vui. Song một khi liên quan đến tổ nghiệp, họ há có thể để nàng làm bừa?
Cũng đành, dẫu gì chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, lại là đàn bà. Mưu ma chước quỷ đến đâu, cũng chỉ là hơn thua chuyện vặt để tranh giành tình ái...
"Được, em đã quyết tâm như thế. Anh sẽ giúp em có một chân trong xưởng đúc." Phát cuối cùng cũng lên tiếng sau một lúc suy ngẫm.
Vũ mừng rỡ, vội vã cúi đầu tạ ơn.
Sương đêm càng dày, toan tính trong lòng cũng càng sánh, Cả Phát nhìn thiếu phụ trước mắt mà mơ hồ cảm thấy chân vừa bước hụt. Ấy nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua. Ngẫm đi nghĩ lại, chiêu trò gì trước giờ cô ả này bày ra, đều chẳng vì muốn gìành lấy sự chú ý của hắn? Tâm sâu như biển thì thế nào? Chừng nào mà cái kẻ sở hữu nó vẫn còn vướng vào lưới tình thì mọi sự thị làm đều nằm trong bàn tính của hắn. Cho thị một chút ân huệ, không chừng thị lại càng lún sâu vào thứ tình cảm điên rồ kia...
Cậu Phát chợt cảm thấy ưng khả năng này vô cùng.
Duy chỉ còn một điều mắc mứu.
"Anh hỏi em, ngày đó trên trại Tré, cớ gì em lại gạt anh cái Ly đang cùng em chạy trốn?"
May mắn thay, lúc đó nàng đã quay lưng toan về phòng, mới không để cái gã kia trông thấy sắc mặt mình khẽ biến.
"Thế nào? Em giải thích đi chứ? Hay là có điều gì khó nói? Hoặc cũng có thể điều khó nói đó chính là kẻ em dắt trốn vốn không phải là cái Ly, mà là... một người khác?"
Nụ cười trên môi Phát