Sau cái đêm rét căm ấy, Vũ tạm yên tâm vì có được lời hứa của cậu Cả, bèn tập trung tinh thần vào các thành viên nhà chồng.
Tuy nặng gánh hận thù, Vũ lại chưa bao giờ nghĩ sẽ được ăn cả ngã về không với Phát. Đã trải một kiếp cô độc, nàng muốn đời này có thể tìm lại tình thân với những người nàng thật lòng thương mến.
Ví như bà nội, cô Xuân, cô Hạ, cậu Đại...
Trong ký ức của nàng, họ là những người luôn che chở, bảo bọc và yêu thương nàng. Cho dẫu hiện nay thế giới quan của nàng đã khác, biết được tâm người thăm thẳm tựa vực sâu, phần yếu đuối tận đáy lòng cũng vẫn còn khát khao tình cảm.
Đó là điểm yếu, cũng là sức mạnh của Lưu Vũ.
Chẳng vì khát khao đó, hiện nay nàng lại phải nặng gánh cái gã chồng vô dụng kia sao? Chỉ vì cậu ta là cháu của người mà nàng thương, nàng nguyện đời này sẽ chở che chăm sóc cậu. Thế gian này tình là cái đáng quý, thời loạn cào ngược lòng đất lên cũng chẳng mò ra một củ, sân nhà mình lại chẳng trồng mà mọc dại một bầy, còn không biết trân trọng thì bảo sao mang tội.
Vì thế, đối với họ, nàng vẫn là Lưu Vũ trước đây, quan tâm săn sóc, vui vẻ nhiệt tình.
Từ lúc nàng mang tiếng dưỡng bệnh, bà Cả có sang thăm hai lần, có khi tỏ ý trách móc nàng vì xót con trai, có lúc lại cầm tay cám ơn nàng đã có lòng cải tạo. Vũ cũng chẳng biết phải nghĩ sao về sự mâu thuẫn trong cách hành xử của bà mẹ chồng này, thế là quy hết cho trách nhiệm làm mẹ mà nàng vô cùng mơ hồ không rõ. Kế đến là hai người chị em họ Nguyễn Hoài đã cùng chơi từ thuở ấu thơ, dẫu ngày đó kẻ thì làm ngơ người lại vờ ngất khi thấy nàng bị cô Út ức hiếp, nàng lại không hề trách cứ. Không phải do nàng cao thượng, mà bởi hai cô bé này tính tình vốn nhu nhược từ nhỏ, nàng và hai ả không biết đã bao lần phải nhờ đến thị Ly giải vây khi gặp nạn, trách sao lớn lên hiểu rõ bản thân chỉ là con vợ lẽ, lại càng yếu ớt nhún nhường. Thật ra, đáng thương hơn đáng giận.
Ban đầu là nàng đem thức ăn tẩm bổ qua cho cô Hạ, gặp được cô Xuân và cậu Đại ở đó, cả ba chuyện trò đùa giỡn một hồi, bức tường ngăn cách bởi hàng loại sự kiện mấy tháng nay mới từ từ hạ xuống. Song nói cho cùng, đâu đó trong những cuộc trò chuyện bâng quơ, cũng cảm nhận được ánh mắt họ nhìn nàng chẳng còn như xưa nữa.
Lúc đó, Vũ đã ngây thơ thầm nghĩ, từ chị em họ trở thành chị em dâu, trước còn bỡ ngỡ, sau này rồi sẽ lại đâu vào đấy cả thôi.
Âu cũng là cơn đói tình thân gây ra ảo giác...
Riêng với bà nội, Vũ lại canh cánh mãi về việc đã, đang và sẽ dối gạt bà. Nói gì đi nữa bà cũng là người duy nhất trong căn nhà này nàng nghĩ mình có thể dựa dẫm tuyệt đối. Song nàng sợ, sợ một giọt máu đào còn hơn ao nước lã. Bà ngoại của nàng và bà cụ Tý dẫu là chị em ruột, nàng cho đến cùng cũng chỉ là đứa cháu họ hàng xa, sánh sao bằng cậu Cả đích tôn chảy chung dòng máu với bà? Bà ngoại mất đi từng giao phó mẹ nàng cho chị mình, mẹ nàng cũng giống như nàng, lớn lên dưới sự bảo bọc và yêu thương của dì họ ngoại, bởi thế mà cho đến đời nàng, người trong tộc Nguyễn Hoài cũng nhất thời quên mất nàng vốn chỉ là bà con xa dang tay ra không với tới. Nhưng yên ấm thì thế, đến chừng sóng gió nổi lên, chút liên hệ họ hàng của nàng làm sao có thể bì được với máu mủ đồng huyết? Nói cho cùng, người làng Bưởi họ Nguyễn, nàng họ Lưu.
Hơn nữa, nàng sợ lòng người đổi thay khi con người thay đổi. Bà nội chồng của nàng rồi sẽ nghĩ gì khi phát hiện ra Lưu Vũ ngây thơ hiền hậu của bà đã không còn tồn tại? Bà sẽ hận nàng! Ghét nàng! Nàng không muốn, hoàn toàn không muốn điều đó xảy ra. Hai chữ "họ, hàng" này, vốn đã là mong manh lắm rồi...
Buổi sáng sau ngày gây chuyện với cô Út, nàng tay bê chè tay bưng bánh đến xin tội với bà nội, sẵn xin xỏ giúp Phát và Ly như đã hứa. Ngỡ là sẽ bị bà mắng té tát hoặc than thở cằn nhằn, ngờ đâu bà nghe xong cũng chỉ gật đầu đồng ý, đoạn quay sang thong thả ăn bánh uống chè. Vũ rốt cục cũng không hiểu là do người lớn tuổi nên thình lình dễ tính, hoặc vốn bà cũng nghĩ chẳng thể ngăn cản việc này xảy ra, bèn cứ thế thuận nước đẩy thuyển, tránh xung đột với cháu trai đích trưởng?
Tuy nhiên, có một điểm khăng khăng chẳng đổi, Ly vào nhà này, cùng lắm chỉ được làm lẽ mà thôi.
Vũ biết người chị em trên trời rơi xuống kia của mình tâm cao khí ngạo, thà ở giá đến già chứ đừng mong thị sẻ chia đàn ông cùng người khác. Bà nội cố tình để hổng vị trí vợ cả như thế, há chẳng phải vì mong muốn sau này cậu Cả sẽ rước về một đứa cháu dâu khác môn đăng họ đối hơn hay sao? Chuyện đến nước này khiến nàng vô cùng hài lòng, bởi có mợ Hai nào muốn ả hầu ngày xưa đột nhiên bước lên được vị trí có thể đè đầu cưỡi cổ mình? Vợ lẽ của con trưởng, nói đi nói lại, cũng chẳng khác con hầu là mấy.
Còn việc Ly có chịu đồng ý với cách an bài này hay không, nàng nghĩ chỉ là vấn đề thời gian. Cái tên Phát kia nhiều mưu lắm mẹo như thế, dễ dầu gì để một con nhóc dắt mũi, cho dẫu hắn có yêu con nhóc ấy đi nữa?
Lại chẳng ngờ, không quá một ngày, thị đã đồng ý.
Cùng là kẻ mưu mẹo gian manh, Vũ thật muốn biết cậu Phát đã dùng chiêu trò gì khuất phục con ngựa cứng đầu kia, để nàng còn có duyên học hỏi ấy mà. Lúc sau trong một dịp hái dâu cùng đám con gái trong nhà, Ly đã vô tình thỏa mãn tò mò của nàng khi ngỡ rằng người chị em đã vùi sâu trong giấc ngủ trưa trên võng.
Thị nói, xem như đây là cách thị trả dứt ơn nghĩa cứu mạng ngày đó cho nàng đi, vì nếu thị không đồng ý lấy cậu Cả, hắn sẽ tiếp tục bày mưu đẩy nàng biến khỏi cái nhà này.
Mợ thứ lúc ấy, thật sự muốn bật người dậy cười lớn.
Sòng phẳng như thế, quả không ngoa là đàn bà hiện đại! Mặc dù nàng cũng chẳng hiểu hai từ "hiện, đại" kia mang nghĩa quái gì, chỉ biết thị Ly thường dùng chúng để giải thích cho biết bao sự khác người của bản thân - một cách tự hào.
Lấy người mình yêu, được xem như trả ơn cho nàng, đùa à?
Nếu đã tự hào bản thân đầy bản lĩnh, sao không đứng ra chịu giúp nàng một nhát dao? Che chở nàng khỏi âm mưu của cậu Cả? Lại khuất phục trước lời dọa dẫm trống rỗng, rồi lại bảo làm thế là vì nàng? Người hiện đại là thế này? Dấn thân vào hạnh phúc và xem như đấy là trả nợ? Ăn thịt chó rồi cho rằng đang cứu lấy đống phân? Vớ va vớ vẩn.
Thế là, con hầu thằng ở trong nhà, buổi trưa hôm ấy đã trông thấy một mợ Hai ôm bụng cười dài từ nương dâu về tận buồng ngủ.
Mở cửa ra, đã trông thấy một cậu thứ quần áo nhăn nhúm, gác tay lên chậu gỗ ngồi thở nặng nhọc. Trông thấy nàng, cậu lập tức quắc mắt, vừa thở vừa quạt mà nói.
"Mợ thì hay, đến cả đi hái dâu cũng đào ra chuyện để cười, chỉ khổ cho tôi hì hục đến bở hơi tai từ sáng đến giờ. Rồi đấy, muốn tắm gì thì tắm đi, hôm nay nữa là đã tròn bảy ngày, tắm xong rồi đưa tiền cho tôi đi xem hát!"
Nói rồi hậm hực đứng lên, bước ngông nghênh toan đi ra ngoài.
"Khoan đã," Vũ nhẹ nhàng gọi với theo.
Dương quay người, mắt nheo lại đầy cảnh giác.
Mỉm cười đưa đẩy, thiếu phụ duyên dáng ngồi xổm xuống tựa người vào thành chậu, một tay đưa vào khoắng nước, đoạn xịu mặt nhìn cậu.
"Nguội mất rồi."
"Thì nguội. Ai bảo mợ hái dâu về trễ thế?!"
"Người ta bận việc quan trọng mà..."
"Việc gì?"
"Ngủ trưa dưỡng nhan..."
Dương trợn mắt, đã toan xoay mình bước đi lần nữa.
"Này, anh đi là đi thế nào? Chẳng đã nói sẽ gánh nước ấm cho em tắm? Anh không muốn xem hát nữa à? Nghe nói Quy Hóa mới có một quản giáp mới về, hát rất sành vở Từ Thức Gặp Tiên..."
Bước chân cậu Dương khựng lại.
Ả vợ õng ẹo của cậu thế là đến đứng bên cạnh, hai tay dúi thùng gỗ cạn queo vào tay cậu, thái độ mềm mại hệt con hát phường chèo.
Dương quay sang trừng trừng nhìn vợ, thấy nàng mỉm cười hiền từ như bồ tát hiện hình, lập tức vơ lấy thùng hậm hực ra đi, vừa đi vừa lẩm bẩm nàng là đồ hâm, dở người nên mới bày ra cái trò tắm trưa này đày đọa cậu.
Thấy thằng hầu khúm núm ngay cửa, mợ thứ khẽ hất đầu về hướng gã chồng đã đi xa, môi vẫn nở nụ cười hiền lành như Bụt. "Còn chờ gì nữa? Mày đi theo trông chừng cậu Hai, đừng để cậu lười biếng quẳng việc cho người khác làm. Để mợ biết mày bao che hay cố tình đỡ đần giúp cậu, mợ lại cho ra cái ao cuối làng bắt ếch, nghe chửa?"
Thằng Tín lúng túng khoanh tay cúi đầu rồi vội vã chạy đi. Sáu bữa trước vì giúp cậu Hai gánh nước mà đã bị mợ phạt đi bắt ếch suốt đêm, tưởng dễ dàng cuối cùng lại bị