Khi cậu Hai Dương về đến phòng thì thấy vợ mình đang ngồi tựa vào cửa sổ may vá. Ngước đầu nhìn chồng, Vũ nhoẻn cười hiền dịu, đáy mắt thấp thoáng sự trìu mến nhu mì.
Dương biết mình lẽ ra nên vui mừng, song cậu lại quá quen thuộc với loại cảm xúc ấy, nên dẫu muốn cười cũng cười không nổi.
Đó là nụ cười trước đây nàng thường dùng để đối mặt với bà nội và bọn thằng Đại.
Nàng xem cậu là anh, à không, chắc là con mới đúng.
"Sao anh bảo đi hái thuốc sẽ về trong buổi sáng? Giờ đã đến trưa mất rồi," nàng rướn người dọn đống kim chỉ vương vãi trên sập, chừa ra một chỗ trống ngay đối diện mình.
Dương chậm rãi ngồi xuống, gác nạng lên vách rồi dỗi hờn đáp.
"Dọc đường gặp phải cái Ly bị rắn cắn, phải chữa rồi đưa thị về."
Mũi kim xuyên qua thớ vải nửa chừng bỗng dưng chững lại.
Nom thấy ánh mắt thiếu phụ trước mặt mình từ từ lạnh đi, Dương giật mình sực tỉnh, lòng thầm mắng bản thân ngu ngốc vạn vạn lần. Vợ cậu hiện tại có thể ngoài miệng nói cười bỡn cợt, song có giời mới biết nội tâm nàng đang ở trạng thái mỏng manh đến cỡ nào. Bị tất cả người thân quay đầu bỏ rơi, chỉ còn có mình cậu để mà bấu víu, cậu lại vì dỗi hờn mà khiến nàng hiểu nhầm cậu vẫn còn tình ý với kẻ địch của nàng...
"Em chớ có hiểu nhầm đấy...!" cậu khẩn trương nói lớn, tay với qua nắm lấy tay vợ, thái độ hệt trẻ nít sợ bị thầy u ghét bỏ. "Thật ra là tôi cố tình dàn xếp ra cái cảnh anh hùng cứu mỹ nhân đấy, chứ tôi thật sự không còn chút cảm giác nào với thị cả."
Làn mi cong vút khẽ phất lên, Vũ có hơi phật ý nhíu mày. "Cố tình dàn xếp? Anh rỗi việc lắm à? Rảnh rỗi không lo học chữ mà đi rù quến kẻ mình hết thương làm gì?"
Hệt như mắng con ý.
Cậu Hai Dương thở dài, nửa chán nản do vợ vẫn không xem mình là đàn ông, nửa thầm thở phào vì nhờ đó nàng mới để cậu tự do bước một chân qua cửa lòng. Tin rằng ở bên nhau lâu dài, sẽ có một ngày nàng để cậu tiến hẳn vào nơi đầy rẫy tang thương kín kẽ nọ.
"Tôi làm thế... là để em nhẹ gánh."
"Hở?"
Dương đưa tay lên sờ cổ, đầu hơi cúi. "Em chẳng đã hứa với tôi sẽ không dây dưa với anh Cả nữa?"
Vũ rụt rè gật đầu. Đúng là trong một lúc cảm động, nàng có hứa với cậu thật.
"Nhưng tôi biết em không cam."
Lại gật đầu, lần này đanh chắc hơn.
Dương thở dài, mắt phất lên nhìn nàng với loại hỗn hợp cảm xúc pha lẫn bất đắc dĩ và bao dung chiều chuộng.
"Thế thì việc chia rẽ chúng cứ để tôi làm."
Thiếu phụ đối diện cậu thẫn ra một chút, đoạn nở một nụ cười nhỏ, ánh mắt trong mấy chốc quay về vẻ xảo quyệt thường ngày, đưa tay lên véo nhẹ tai cậu.
"Cậu liệu cái thần hồn đấy...!" nàng khẽ hăm dọa, môi nhoẻn cười ghé đầu lại gần cậu. "Mạng cậu Hai đây là do tôi cứu, tinh thần cũng do tôi vực dậy, cậu mà dám bỏ tôi về phe cô ả, tôi chắc chắn sẽ thuê cả đội quân kỹ nữ đến xử lý cậu."
Chồng ai đó hơi nhăn mặt vờ đau, thật ra trong tâm lại đang hết sức nhộn nhạo. Lúc trước nàng còn mặc kệ cậu yêu thích thị Ly, nay lại sinh ra cấm đoán. Tuy không phải ghen tuông, cũng xem như vị trí của cậu trong lòng nàng đã tăng lên mấy mươi bậc rồi...
Hy vọng dâng cao làm cho đầu óc cậu hưng phấn, giờ khắc này Dương bỗng thấy có bắt cậu gây ra lỗi lầm với bao nhiêu thị Ly nữa cũng rất đáng.
Lần đầu tiên trong tám kiếp làm người, cậu chợt thấy một người đàn bà sao mà đẹp.
Đẹp, không phải ở nhan sắc. Lạy giời, cậu sợ cái gương mặt này còn không kịp, nói gì đến chuyện si mê nó. Chẳng vì cái Vũ càng lớn càng sở hữu bề ngoài quá giống với người đàn bà trong ác mộng kiếp trước, cậu cũng đâu sinh ra kinh tởm và chán ghét nàng bấy nhiêu năm trời...? Đừng nói cậu đã từng trông qua biết bao nhan sắc khuynh quốc khuynh thành chốn thâm cung, dù sắc đẹp của nàng có nổi bật hơn họ đi nữa, chỉ cần nhớ đến mụ đàn bà dâm loạn giam giữ mình hết bảy năm nhục nhã kia, cậu thật sự không thể sinh ra sắc tâm dù chỉ một ít.
Đẹp, cũng chẳng phải cái nết cái na. Cái Vũ nhà này độc ác đa đoan, đố kỵ đanh đá, ngoài mặt hiền lương thục đức, xoay lưng mấy bồ dao găm. So về chính khí, tuyệt đối thua xa con hầu bên người từ nhỏ, sống lại kiếp này lại đẻ ra thói ích kỷ so đo, gian manh đê tiện, hoàn toàn khác biệt với những người đàn bà cậu đã từng cảm mến trước đây, hệt một cây trúc đào nở bung rực rỡ, song bên trong lại ẩn chứa toàn nọc độc chết người.
Ấy thế mà, buồn cười thay, rễ đã bám sâu vào tim cậu lúc nào chẳng biết.
"Anh xoay lưng lại đi, em có vật này cho anh," không để ý đến ánh nhìn mê muội của chồng, vợ ai kia phấn khởi hối thúc.
Dương mỉm cười xoay người, lập tức có một vật nặng được choàng qua đầu, rơi trên cổ cậu là một miếng bạch ngọc hình phật. Chưa kịp nhíu mày hỏi han, phía sau đã có giọng nữ mềm mại vọng đến một cách dè dặt.
"Anh có biết... u đẻ của mình là ai không?"
Cậu suy nghĩ một lúc, đoạn lắc đầu. Cậu thật sự không muốn lừa dối nàng, nhưng càng không mong vấn đề trở nên phức tạp.
Có tiếng thở dài phủ lấp không gian, cậu thinh lặng chờ nghe nàng kể ra thân phận của mình, lòng đã vạch sẵn những loại phản ứng một gã trai đinh thiếu thốn tình cảm lâu năm bất ngờ nhận ra người thân bấy lâu vẫn ở rất gần cần thể hiện.
Nhưng rồi, nàng đã không hề nhắc đến.
Trái tim cậu bỗng nảy lên một chút. Có lẽ... nàng sợ cậu biết được sẽ đau lòng, mới không dám nói?
"Ngọc phật này vốn thuộc về một người thuở sinh thời sống rất nhân đức phúc hậu, anh đeo nó theo bên mình chắc chắn sẽ được người đó phù hộ, nên không cần sợ có ngày sẽ chết yểu nữa, nhé!"
Dương gật nhẹ, bàn tay vô thức đưa lên chạm vào ngọc, ánh mắt mịt mờ nhìn không ra cảm xúc.
Nàng chuyện trò với cậu thêm một lúc nữa, đoạn lại lôi cậu đến bàn tập viết, bảo nào là ngày thọ của ông Cả cũng đã gần đến rồi, đến lúc đó cậu nhất định phải viết được vài chữ ra hồn. Dương không nói gì, chờ nàng quay về sập khâu vá mới mỉm cười nhìn xấp giấy bản ngà ngà trước mặt, bàn tay khoan thai cầm bút chấm mực viết nên một chữ "Vũ".
Cậu cầm tờ giấy lên ngắm nghía một lúc, lòng thầm nhủ không tệ, mấy mươi năm không luyện thư pháp vẫn chưa khiến cậu quên mất cách vung bút.
Đến lúc quay sang toan đưa giấy cho nàng xem, lại trông thấy nàng đang cầm miếng đệm khâu vá nãy giờ tẩn mẩn quấn vào đầu cây nạng của mình, cậu sững ra một lúc.
Lắc đầu vài cái, Dương gấp tờ giấy lại rồi nhét vào đai lưng.
Cứ từ từ, kẻo không "đứa trẻ" như cậu sẽ làm nàng hốt hoảng mất.
***
Vài ngày sau, bỗng đâu họ Nguyễn Hoài nhận được mấy cái thiếp mời dự đại thọ của ông huyện Thanh Nguyên. Việc ông Cả Trị làng Bưởi hằng năm được quan lại xem trọng mà mời mọc đến dự lễ này hội nọ vốn không có gì lạ, song nó lại trở nên khó hiểu khi thiếp mời lần này có tận ba cái.
Ngoài ông Cả ra, hai thiếp còn lại một cho cậu Cả Phát, một cho cậu Hai Dương.
Thật ra, nếu muốn mời luôn hai cậu con trai của ông Cả Trị cùng đến dự tiệc thì chỉ cần thêm vài nét vào thiếp của ông là được rồi, cớ gì lại trịnh trọng viết hẳn mỗi người một thiếp?
Sự liền tỏ rõ khi mấy thằng hầu nhà quan huyện đột nhiên hướng về phía cậu Dương khoanh tay quỳ xuống, miệng rối rít tạ ơn vì đã cứu mạng cô Ba nhà chúng nó.
Kẻ ồ, người à, nhưng đấy là sau khi tất cả đều đã trố mắt nhìn đối tượng được quỳ lạy một hồi rõ lâu, lâu lắm.
Bữa trưa hôm đó, khi chuẩn bị ăn cơm, ông Cả mới chậm rãi hỏi rõ mọi chuyện từ thằng con trai thứ.
"Thưa thầy," Dương đặt bát xuống, hơi né người để vợ mình và các nữ quyến khác dọn thức ăn lên chiếu. "Đấy chỉ là chút mẹo vặt con học được từ một người bạn nhà y ở Văn Chấn thôi ạ."
Ông Cả nhíu mày suy nghĩ, hình như đám bạn trác táng của con mình có đứa mang gia thế như vậy thật, đoạn vỗ vai cậu cười lớn.
"Ha ha... cũng tạ ơn giời cho mày có được người bạn giỏi như vậy, hôm nay mới có cơ may ban ân cho người quyền quý đấy con ạ. Xem ra mấy năm lêu lỏng cũng không hoàn toàn hoài phí! Số may mắn có khác, hẳn là do cái Vũ vợ mày đem đến rồi."
Đặt xuống đĩa thức ăn, Vũ đưa mắt quan sát nét mặt vui vẻ giả dối của Cả Phát, thật sự cảm thấy mát lòng mát dạ. Lúc toan quay đi thì phát hiện gấu áo bị người níu lại, nàng xoay người, vừa lúc chạm trúng ánh mắt đầy ý tứ của đức ông chồng, phút chốc chợt hiểu ra cậu muốn gì.
Vũ vỗ tay một cách hân hoan nhìn thầy chồng, bộ dáng như trẻ nít được quà bánh.
"Nếu con đã may mắn như thế, thầy cho con theo chồng con cùng lên nhà ông huyện được không ạ? Nghe nói phủ huyện lớn hơn nhà tạo nhiều, chỉ cái ao cá sau vườn đã lớn như con sông đầu làng mình rồi!"
Đang lúc vui vẻ, ông Cả dĩ nhiên không hề phản đối, lập tức xua xua tay cười xòa. "Được rồi, được rồi, tôi biết cô không yên tâm về cái thằng này, sợ nó gây họa làm phật lòng ông huyện nên mới đòi theo chăm nom chứ gì? Còn vờ ham vui...!"
Mợ Hai Dương lập tức cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ, lắp bắp vài lời đáp cho có lệ rồi nhanh nhẩu ào xuống chiếu dưới.
Còn lại cánh đàn ông ngồi cười nói quanh mâm cơm nóng hổi, Dương híp mắt quay sang anh trai mình, lời thốt ra có vẻ như vô tình vô ý.
"Thế thì anh Cả cũng kéo chị dâu đi theo cho vui ạ?"
Quả nhiên, nói đến đây, Cả Phát chưa kịp đáp lời, bà Cả đã mượt mà nói chen vào.
"Ấy chết, hôm đấy mẹ cùng cái Ly lên chùa rồi, sợ rằng thằng Cả phải đi một mình rồi."
Vũ và cơm vào miệng, mắt phất lên quan sát gương mặt trầm tĩnh của người chị em bạn dâu ngồi đối diện mình.
Sầu não giấu kín nơi đuôi mắt đường mày, có lẽ đã biết.
Nàng cụp mắt tiếp tục dùng bữa, khóe môi hơi nhếch.
Cái lão huyện hợm hĩnh đó, yến thọ hằng năm chỉ mời mỗi ông Cả, cho là năm nay vì muốn đền ơn mà mời cả cậu Hai Dương, thế thì việc gì còn phát thiếp cho cậu Cả Phát? Dạo gần đây nghe nói con gái cưng của lão vừa từ hôn với con trai bá hộ Phủ làng Đinh, hẳn là sợ con quá thì, vội vã tìm người môn đăng hộ đối để mà gả đi cho kịp.
Còn ai thích hợp hơn cậu Cả Phát làng này? Người thừa kế gia tài vàng muôn của họ Nguyễn Hoài Phù Hoa, còn chỉ mới có một người vợ lẽ.
Nhớ lại dáng vẻ bốc đồng của ả đàn bà giả trai khi phê phán thị Ly tại bờ sông ngày nào, Vũ đột nhiên rất muốn cười to.
Xem ra, nàng lại sắp có tuồng xem rồi.
Buổi sáng hôm đó, cậu Cả và cậu mợ Hai được lệnh khởi hành ra Thanh Nguyên trước một ngày, nghe đâu là ông huyện đặc biệt cho mời, lấy cớ là để bọn trẻ trong nhà có thời gian qua lại kết thân.
Đi được nửa đường thì có thằng hầu cưỡi ngựa từ huyện xuống báo tin, rằng quan hoạn họ Lưu đột nhiên nổi hứng muốn gặp vị tài nữ nhà họ Nguyễn Hoài đã khuynh đảo bọn Táy Khao tại bờ sông hôm nọ, lệnh cho cậu Cả dắt theo vợ lẽ của mình đến trình diện. Phát nghe xong lập tức cho người quay võng về làng đón vợ, phần em trai và em dâu thì bảo đợi tại quán rượu ven đường.
Quán lúc này tấp nập khách khứa, bàn nào cũng chật ních người, ấy thế mà chủ quán vừa nhác thấy bóng cậu Hai họ Nguyễn Hoài, lập tức hô biến ra một gian nhỏ yên tĩnh trên lầu, xung quanh rũ rèm trúc kín đáo.
Thấy chồng từ đầu đến cuối đều có ý không muốn vào quán này, Vũ cũng không hỏi ép nguyên do, song lại khăng khăng đòi vào. Xung quanh đây mấy dặm nào có cái tửu lầu nào ra hồn, chỗ ăn chơi trác táng ngày xưa thì đã sao? Món ăn ngon là được.
Cuối cùng, ai kia cũng phải nhượng bộ vợ, vào đến gian cuối lập tức lệnh cho mấy đứa hầu xuống lầu đứng gác, tuyệt đối không cho người rỗi hơi lên quấy nhiễu. Cả một bữa trưa cậu cứ thế nhấp nhỏm không yên, lâu lâu lại đảo mắt về phía lối vào một cách bất an.
Cơm rượu no say, Vũ chịu không nổi nữa, bèn phì cười trước vẻ nghiêm túc của chồng.
"Chỉ là mấy ả điếm quen mặt anh, có cần phải sợ hãi thế không? Ban nãy chúng nó thấy em đi cùng anh, mặt mày đứa nào đứa nấy trắng bệch ra, hẳn là sẽ không dám ùa vào làm phiền đâu."
Dương im lặng rót nước mát vào bát cho vợ, vẻ mặt hơi tối đi.
Nàng nghiêng đầu quan sát chồng một lúc, đột nhiên hỏi.
"Nhưng mà... anh đã như thế này, lúc trước cùng với lũ kia làm sao đàng điếm ăn chơi?"
Ánh mắt cậu Hai lại tối thêm một sắc.
"Bây giờ nghĩ lại, mấy ả nọ nào có biết em là vợ anh mà sợ, hình như... chúng sợ anh?"
Ấm nước mát trên tay cậu đột