Lúc vợ chồng anh em Nguyễn Hoài đến được phủ huyện Thanh Nguyên vào ngày hôm sau, trời cũng đã sẫm tối.
Ông huyện đích thân ra nghênh đón làm cậu Cả Phát phải cúi đầu cảm kích không ngớt. Nào ai có cái vinh dự như anh em nhà này, thân là người dưới song lại được đích thân ông lớn của huyện ra đón mời, thật khiến những vị khách đang ngụ trong phủ phải một phen ngẫm nghĩ. Sau lại nghe cậu hai nhà ấy đã từng cứu mạng đứa con gái rượu của ông huyện, họ mới chậm rãi gật gù bảo là phải đạo.
Đứng một bên nhìn ánh mắt phấn khởi của ông huyện khi nói chuyện với cậu Cả, hai nàng dâu nhà Cả Trị lại có kết luận hoàn toàn khác những kẻ kia.
"Vào bảo cô Ba ra đây tạ ơn ân nhân nhanh lên!" ông huyện hối thúc con hầu khi đang bày cỗ thết hai vị khách trẻ, ngón tay đưa lên vân vê mép râu cá trê ra chiều thích thú.
Ly và Vũ đang ngồi dùng cơm cùng đám nữ quyến ở chiếu dưới, nghe xong lời này thì mỗi người mỗi tâm trạng.
Một khó chịu, một thích thú.
Gọi ra tạ ơn cậu Hai chỉ là cái cớ, ra mắt cậu Cả mới là mục đích sâu xa.
Nhưng rồi ý muốn xem tuồng của mợ Hai Dương cũng không được toại, con hầu hớt hải chạy ra thầm thì với ông huyện cái gì đó, mặt ông cau lại một chút rồi thở hắt ra. "Thế mặc nó!"
Vũ gắp miếng mắm chưng cho vào miệng, môi thoáng nét cười kiềm nén, hẳn là cô Ba nọ ở suốt một ngày trong lao ngục nên dỗi hờn thiên hạ đây mà. Đang vui vẻ khi nghĩ đến gương mặt giận đến phun máu của cô Ba Lý, đột nhiên cảm nhận ra có người chiếu tướng, ngẩng đầu thì trông thấy Ly đang nhìn mình chằm chằm.
Mắt dời xuống tay cầm đũa của mình, Vũ đột nhiên cảm thấy ngại ngùng.
Nàng lại vừa theo thói quen cũ ngày xưa, khi ăn mắm chưng luôn giành trứng muối cho người chị em thân thiết của mình, đã gắp bỏ luôn vào chén thị.
Rụt rè rút đũa về, nàng phẩy tay giải thích qua loa.
"Thói quen cũ thôi, chị đừng ngại, ha ha..."
Ly nhìn khối lòng đỏ trứng muối tròn trĩnh trong bát mình hồi lâu, mắt láy lên rồi lại đằm xuống, đoạn im lặng từ tốn ăn tiếp.
Đúng vậy, đã là cũ rồi, cái cô bé lúc nào ăn cũng giành phần ngon cho thị, đã là chuyện rất cũ rồi...
Cơm nước xong xuôi, vì vị quan hoạn đến từ kinh đô đã ngủ từ rất sớm, ông huyện cũng không tiện đem hai anh em nhà Nguyễn Hoài đi chào, bèn cho con ở đưa họ về gian nhà đã được chuẩn bị sẵn. Vợ chồng cậu Hai được sắp xếp ở gian phòng cuối cùng của dãy nhà bên trái, vừa mở cửa sổ ra đã thấy ngay cây mận nở hoa trắng xóa. Vũ hít mạnh vào hương thơm ngào ngạt rồi quyết định đêm nay ngủ sẽ không khép cửa.
"Tối nay anh ngủ bên trong đi nhé, em muốn nằm ngoài ngắm hoa."
Đang vươn tay rũ mùng xuống giường cho nàng, Dương đột nhiên khựng lại.
"Em vừa nói gì?"
"Em bảo anh ngủ bên trong," nàng vừa nói vừa chậm rãi ngồi xuống, tay cầm lê và dao trên bàn bắt đầu gọt vỏ "em không thích tù túng nên không thích nằm bên đó."
Bàn tay gã chồng nào đó hơi run. Nàng vừa nói muốn lên giường ngủ chung với mình! Sau một hồi trấn tĩnh, Dương trầm giọng tiếp lời, cố gắng tỏ ra bình thường đến mức có thể.
"Như vậy hình như không tốt lắm..."
Đúng vậy, lúc trước vô tâm thì không sao, nhưng giờ đây cậu thích nàng như vậy, giữa đêm còn đớn đến nổi trộm nhìn với cả trộm hôn, bảo cậu lên giường ngủ cùng nàng... chẳng khác nào tạo điều kiện cho cậu phạm tội cưỡng bức lần nữa?!
Dĩ nhiên, ả vợ của cậu lại chẳng nghĩ được đến đó, thở dài mà rằng.
"Có gì đâu mà không tốt? Em biết anh sợ chung đụng với đàn bà, nhưng chẳng phải chúng ta vì tương lai của anh mà đang rất cố gắng từng chút đó sao? Gần đây anh lại cứ dừng mãi ở cái việc ôm ấp, còn không mạnh dạn tiến thêm một bước nữa, biết đến tháng nào năm nào thầy mới được ẵm cháu? Cũng chỉ là nằm chung giường ngủ để anh quen với việc ở gần đàn bà thôi, không sao đâu."
"Nhưng..."
"Còn nhưng nhị gì nữa? Không lẽ anh định lấy em làm tấm bình phông suốt đời à? Rồi sau này cưới vợ thật về không lẽ lại đợi em dạy hai người làm chuyện chăn gối? Tin em đi, thói quen có thể đánh bại cái gọi là trở ngại tâm lý, dù cho nó có kinh khủng đến cỡ nào."
Nói đến đây thì đột nhiên bên ngoài có tiếng động, Vũ theo bản năng quay ngoắt qua hỏi lớn, sẵn tiện phóng luôn con dao ngắn đang cầm trên tay về hướng đó.
"Chết thật, quen tay." Nàng làu bàu khi bật người lên mở cửa lao ra ngoài.
Khoanh tay nhìn chăm chăm cây dao cắm xuyên qua thân cây mận, cậu Hai Dương chậm rãi bình phẩm.
"Vốn biết em có tài thiện xạ khi dùng cung bắn cướp, ngờ đâu còn sở hữu loại công lực quỷ khốc thần sầu này, đến sợi dây yếm tỳ sát cổ cũng có thể phóng cây dao to tướng đâm xuyên qua, trên dao lại hoàn toàn không vương chút máu. Tài tình, tài tình!"
"Em nào có lợi hại như thế. Anh tưởng đang nghe chuyện thần tiên à, làm sao em có thể xuyên qua nào mành nào phên nhìn được mục tiêu mà nhắm? Chẳng qua giật mình nên phóng bừa thôi."
"Thế... đây là gì?"
"Lỡ tay ăn may."
"..."
Thật sự không muốn biết về số phận của những kẻ mà nàng "lỡ tay thiếu may" chút nào.
Vũ rút cây dao ra, kéo sợi dây yếm lên quan sát, mày nheo lại. "Là nhiễu điều Hưng Hóa ba quan một xấp, xem ra đây không phải là vợ bé của ông huyện thì cũng là con gái cưng trong nhà."
"Và còn có thù với chúng ta nữa," Dương thêm vào.
"Sao anh biết?"
Cậu gấp quạt chỉ về phía bên trái, Vũ nheo mày một lúc liền nhìn ra một cái rọ nằm lăn lóc trên nền đất cách họ mấy bước, bên trong còn chui ra cơ man là rắn.
"Không phải rắn độc, xem ra chỉ muốn hù chúng ta."
Nhìn vợ mình cong môi cười như chợt nghĩ ra gì đó, Dương hỏi. "Em nghĩ ra ai rồi sao?"
Nắm chặt dải dây yếm đỏ thắm, nàng quay sang chồng, ánh mắt lập lòe hứng thú.
"Người này... anh cũng biết đấy, chồng ạ."
***
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy chồng vẫn còn ngủ say, Vũ nhẹ nhàng vén mùng, xỏ hài vào rồi rón rén bước ra chái phòng rửa mặt thay đồ. Tóc tai đã được chải sáp tươm tất xong xuôi, nàng giũ nhẹ bộ ngoại y gấm thêu thất thể rồi cẩn thận khoác lên người, tai đeo thêm hai hạt ngọc trai, mày vẽ hình lá liễu, môi điểm chút son đỏ. Ngắm mình trong gương một lúc, nàng gật đầu hài lòng rồi mở cửa bước ra. Dẫu gì đây cũng là phủ huyện, phải ăn mặc trang trọng để không làm mất mặt ông Cả.
Dặn bọn con hầu phủ huyện đừng vào phòng quấy rầy chồng mình, Vũ hỏi hướng đi đến nơi ở của cô Ba nhà họ rồi khoan thai cất bước.
Dọc đường, khéo thay, lại đụng mặt mợ Ly vừa mở cửa bước ra.
Vũ nhoẻn cười tươi tắn chào hỏi, thị chỉ lạnh nhạt gật đầu đáp lại, xoay mình toan đi trước.
Song cái đứa em bạn dâu của thị lại cứ mặt dày đuổi theo sóng bước, miệng luyên thuyên đủ thứ trên trời dưới đất khiến thị phiền bực vô cùng, cuối cùng phải quay sang gằn giọng.
"Tôi thật sự không hiểu thím, thím Hai à. Thím rõ ràng không ưa tôi mà còn ra vẻ thân thiết làm gì? Giả tạo như vậy thím thấy vui sao?"
Vũ chân thành gật đầu, đầu mày đuôi mắt vẫn cong cong. "Vui chứ, thấy chị khó chịu đến vậy tôi vui lắm."
Ly trợn mắt nhìn nàng, muốn đáp trả lại không biết nói gì. Đối phương trả lời ngang ngược vô liêm sỉ như thế, thị còn nói được lý lẽ gì nữa?
Lấy lại bình tĩnh, thị nhướn mày ra vẻ người cao, nhìn nàng một cách thương hại mà nói.
"Thím rỗi sự lắm phải không? Lại đi làm mấy chuyện thừa thãi vô ích này?"
"Thật là có hơi rỗi..."
Vũ đã hứa với Dương không dây vào Phát nữa, tự nhiên buồn chán chỉ có thể đi trêu người dàn bà chính nghĩa-nhân từ-tốt bụng-thông tuệ-mạnh mẽ-dũng cảm-mưu trí nói tóm lại là rất-đặc-biệt này.
"Nhưng tôi thấy cũng có ích mà, có lợi cho tiêu hóa của tôi," nàng xoa bụng, híp mắt tiếp lời.
Mắt Ly thoáng nheo, toan mở miệng nói gì đó thì đã có một giọng hét nữ tràn vào cắt ngang.
Ly và Vũ vội vã bước về phía khoảng sân phát ra tiếng hét, lúc đến nơi đã trông thấy một thiếu nữ đầu tóc quái dị trong y phục màu tím đang giơ cao ngọn roi quất xuống một gã đàn ông, gã này nhanh tay tóm được roi rồi ghì chặt, thiếu nữ kia giằng mãi không được liền mắng chửi.
"Tên hai hệ kia ngươi buông ra cho ta! Đừng tưởng ngươi là thái giám thì ta sẽ tha cho cái tội dám nhìn chằm chằm vào ngực ta! Đồ đầu óc bẩn thỉu bệnh hoạn biến thái điên khùng-"
"Đủ rồi!"
Vũ chớp mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh mình nghiêm giọng nói to, chạm đến sợi lông nào của thị thế kia? Tự dưng chưa rõ đầu đuôi đã lo chuyện bao đồng?
"Thái giám thì sao? Thái giám không phải là người sao? Không có thầy u sinh ra sao? Cô dựa vào cái gì mắng người ta bệnh hoạn?!"
Gã quan hoạn vừa ho vừa quay đầu lại nhìn Ly chăm chú, Vũ mới phát hiện hắn cũng không còn trẻ, mặt mũi rắn rỏi sương gió, xem chừng là tùy tùng của quan hoạn Lương Đăng.
Nàng khều Ly. "Ừm, chị Cả này, ông này hình như thật sự bệnh mà, vừa mới ho khan xong."
Giữa bầu không khí im lặng, hắn lại bụm miệng ho thêm vài cái nữa.
Ly giật giật khóe môi trừng mắt nhìn nàng, tựa như muốn cảnh cáo nàng bớt phát ngôn phá hoại không khí giùm thị!
Thiếu nữ áo tím lúc bấy giờ mới dời mắt xuống nhìn hai kẻ mới đến, khi dừng tại thị Ly thì có hơi trầm tư, toạn mở miệng a lên một cái, chỉ thẳng Ly nói gì mà "thánh đạo nhái!" với cả "phô-tô-cốp-pi".
Vũ không hiểu đó là loại thánh gì, chỉ biết Ly nghe xong thì mày càng nhíu chặt, cặp mắt hạnh trong thoáng chốc đã trợn tròn.
Giữa lúc hai thị đương mắt tròn mắt dẹt ngó nhau, bỗng đâu gã hoạn quan lại tằng hắng xen vào, hắn chắp tay hơi nghiêng người về hướng thị Ly.
"Đa tạ tiểu thư đã nói đỡ giúp tôi, nhưng xin tiểu thư đây hãy bỏ qua đi ạ, vị tiểu thư này chẳng qua chỉ là hiểu nhầm tôi đang vô lễ với cô ấy nên mới có hành động ấy."
Một "tiểu thư," hai "tiểu thư," xem ra đúng như người ra nói, chốn kinh đô phồn vinh con người cũng nho nhã hơn nhiều.
"Hiểu nhầm cái beep, rõ ràng ngươi cứ nhìn chòng chọc vào ngực ta lúc ta đang nằm ngủ ở đây. Ngươi dám nói ngươi không có không? Hả?" thiếu nữ nghiến răng quát lớn.
Hắn mỉm cười, không hề tránh né mà đáp.
"Thứ nhất, thứ lỗi Thắng tôi không biết cái bíp là cái gì mà khiến tiểu thư hiểu nhầm. Thứ nhì, tôi quả thật có nhìn chòng chọc vào ngực tiểu thư, nhưng tôi có thể cam đoan mục đích của tôi vô cùng trong sáng."
"Đời thuở có thằng nào nhìn ngực giống cái mà kêu trong sáng chứ? Trừ khi đang ngồi ăn nhũ dê nướng!"
"Thật sự mục đích của Thắng tôi rất trong sáng."
"Được, ngươi nói ra thử xem? Nói không lọt tai ta quất nát mặt ngươil!"
"Tôi cũng rất tò mò, ông cứ nói đi ạ," Vũ chợt mở lời, tai vểnh lên tựa như đang rất hứng thú.
Gã nội nhân tên Thắng lướt mắt qua nàng, dừng lại trên Ly lâu một chút rồi cười nhẹ tiếp lời.
"Tôi đang không biết người nằm ngủ là nam hay nữ nên phải nhìn ngực xác định."
"..."
"..."
"Kết quả là qua gần một khắc tôi vẫn chưa dám chắc hoàn toàn, vì tiểu thư rõ ràng có mặc yếm."
"..."
"..."
"Đồ thái giám chó lợn không bằng! Ta còn không đánh chết ngươi ta không sẽ không mang họ Lê nữa!"
Tiếng roi xé không khí tát vào da thịt khiến Vũ rợn ráy, nàng luôn không ưa loại âm thanh này, bởi nó gợi lại quá nhiều thứ đen đúa trong sâu thẳm lòng nàng.
Chừng sực tỉnh khỏi ám ảnh thì đã trông thấy Ly đang giơ cao khúc vải cầm trên tay đỡ lấy lằn roi. Vị trí, buồn cười thay, lại là trước mặt gã