Thời điểm cô ba Lý khẳng khái đứng ra cúi đầu tạ ơn cậu Hai Dương, Vũ suýt nữa đã đuối chân ngã lăn ra sàn nhà.
Sự thể vốn là, sáng ấy vừa tỉnh dậy, ông huyện bà huyện đã lăng xăng nào võng nào lọng đánh thức cả đám khách khứa mời lên chùa vái Phật. Ban đầu ai nấy đều ngại sớm chẳng muốn đi, sau lại nghe đây là ý của ông giám Lương, người nào người nấy liền lật đật bò dậy xin theo hầu chuyện. Phải biết là ông quan này có thói quen hay nhận con nuôi khi vui vẻ, đám phú ông phú bà ở đây vì thế vô cùng kỳ vọng con mình sẽ được lọt vào mắt xanh của ông, nói không chừng sau này còn được dịp cậy nhờ quan hệ mà làm ăn hoặc thăng tiến.
Anh em Nguyễn Hoài dĩ nhiên cũng tháp tùng theo sau, giữa đường nhận được thư của ông Cả sai thằng Toan đem đến, cậu Phát xem qua có hơi nhíu mày, nghiêng người ghé tai ông huyện nói gì đó khiến ông ta thở dài một phen. Mãi sau Vũ và Ly mới hay là ông Cả đột nhiên bị ốm nên không đến lễ thọ ngày mai được, bèn sai thằng Toan đem hậu lễ đến tạ tội với ông huyện.
Tuy thấy sự việc có hơi bất ngờ, Vũ cũng không truy vấn sâu xa. ÔngCcả nói gì năm nay cũng đã ngoài ngũ tuần, mới vào xuân dễ bị phấn hoa làm ốm cũng là điều không lạ.
Việc nàng nên lo nghĩ lúc bấy giờ là... cớ gì cái cô Ba Lý này cứ đeo nàng như đỉa thế?
Lúc đi võng cố tình bám lấy nàng hỏi han chuyện cái Ly đã đành, đến khi lên Chùa còn bá cổ choàng vai nàng kéo đi xem nào hoa nào bướm. Cực chẳng đã, Vũ đành nói thật với thị nàng không phải người cùng quê với thị và Ly, để thị sớm kết thúc vở tuồng "chị em đồng hương" kinh khủng này đi. Nào ngờ, cô Ba Lý sau khi nghe xong, chỉ gật đầu suy nghĩ gì đó, đoạn lại tiếp tục dính nàng như kẹo mạch nha, bảo vì thị thích người đẹp.
Vũ không biết nói gì, đành mặc kệ. Có lẽ nếu nàng còn là một Lưu Vũ trước đây, cô Ba Lý hào hiệp cá tính này sẽ dễ dàng khiến nàng ưa thích. Nhưng gương đã mờ, nước đã đục, nàng của hiện tại lại không cách nào ưa nổi những con người trong sáng như thế này. Họ tốt bụng, thiện lương, vì sự yêu thương, dung túng của những người xung quanh cho họ cái quyền đó.
Nàng ghen, vì ghen nên chẳng thể thích.
Bị đám nữ quyến đi cùng kéo tới kéo lui vái hết phật bà đến phật ông, Vũ cuối cùng cũng được cô Ba "cứu" ra vườn sau của chùa. Lòng yên tâm vì biết Dương hiện đang ở trong chùa cùng đám đàn ông uống trà luận đạo, nàng lẳng lặng tản bộ bên cạnh cô Ba Lý, cố gắng tận hưởng sự thanh bình chốn thiền viên đem lại.
Nhưng cũng chẳng được lâu.
Cậu Huy chẳng biết từ đâu lại đánh hơi ra nàng, liền chạy đến toan chòng ghẹo. Cô Ba dĩ nhiên bất mãn sự xỗ sàng của hắn, hùng dũng chỉa roi vào mặt hắn la lớn.
"Hỗn đản, không được theo ta nữa! Nếu không đừng trách ta độc ác! Ngươi nhìn, nhìn, nhìn cái gì?! Chưa thấy người đẹp chim sa cá lặn như ta bao giờ à?!"
Cả Vũ và Huy đều không hẹn mà trân rối ngó thiếu nữ họ Đinh, trong chớp măt quên mất cả việc chòng ghẹo và chửi mắng đối phương.
Nam thì nghĩ, con điên này chui ở đâu ra vậy?
Nữ thì rằng, cảnh giới tự mãn này, dường như đã vượt xa nàng, xa quá xa...
Có tiếng cười vang lên khe khẽ, kèm theo là giọng nói vô cùng mỉa mai.
"Lời thoại hệt trong trong ngôn tình thì chỉ có thể dùng được trong ngôn tình thôi, em gái à. Ra ngoài đường mà ăn nói kiểu ấy có mà người ta mắng cho hoang tưởng, chứ chẳng có ai thấy thú vị với cả đặc biệt đâu mà cứ ngây thơ thể hiện."
Đầu óc Vũ lùng bùng, thú vị với cả đặc biệt? Chắc là không phải chứ? Cô Ba Lý có khờ đến đâu cũng không đến nổi... hàm hồ đến độ ấy chứ? Dù cũng sở hữu những đường nét trang nhã ưa nhìn, nhưng làn da ngăm ngăm cùng cái quả đầu tóc ngắn ngủn kỳ lạ đó... trông tổng thể thị còn thua cả cái Ly, lôi đâu ra tự tin mà phán như sấm truyền thế kia?
Hai đứa con gái theo sau kẻ mới đến cũng đưa tay lên che miệng cười trộm. Chúng quả thật cũng vô cùng chướng mắt cô em gái này, từ lúc khỏi ốm đột nhiên trở nên kỳ lạ, nết na con gái đều ném đi đâu hết, suốt ngày vung roi ra vẻ nữ hào kiệt anh thư, bọn họ khuyên can còn bị mắng là đồ đàn bà ủy mị, rồi gì mà ỷ làm con vợ cả nên hùa lại ăn hiếp thị... Đùa à? Chị em họ dù chẳng thân thiết, nhưng trước giờ sống yên bình mạnh ai nấy lo, thầy họ lại thiên vị u của Lý như thế, bọn họ dựa vào gì mà ăn hiếp thị? Quả thật đúng như mợ Ly nhà Cả Trị đã nói, con bé này khỏi ốm liền sinh ra hoang tưởng, đầu óc có bệnh!
Thấy người xung quanh đều cười mình, Lý đột nhiên thấy nhột nhạt, da mặt thường ngày dày hơn da trâu thì nay bỗng nhiên bị một lời của mợ Ly bào cho mỏng dính, run rẩy một hồi liền ngẩng đầu cười gằn.
"Em gái đây ít học, da mặt lại dày, lỡ mồm ngây thơ nói ra mấy lời xấu hổ thì cũng xem như là trẻ người non dạ. Còn chị gái này lớn từng ấy rồi, học rộng hiểu nhiều, được người người tôn là tài nữ... mà lại cố tình đi chôm chỉa sáng kiến của cổ nhân thì... cũng quá thú vị và đặc biệt, nhỉ?"
Tức thì, mặt Ly liền xám nghoét.
Vũ liếc qua liếc lại hai cô gái, thật không lý giải nổi Hiện Đại là cái nơi "ngọa hổ tàng long" cỡ nào, mới sinh ra nổi hai nhân vật "độc đáo" như vậy, đôi co một hồi ngoại trừ hai đương sự xung quanh đều không hiểu đầu cua tai nheo.
Cậu Huy dù là kẻ vô lại, song nói gì từ nhỏ cũng cùng chơi với bọn trẻ nhà Cả Trị, dĩ nhiên tâm lý sẽ nghiêng về Ly. Huống hồ, cô nàng còn là vợ yêu của cậu Cả, hắn còn không tận dụng cơ hội này đứng ra lấy lòng thì rõ là thằng mù vô dụng. Cô ba huyện này... tuy địa vị có cao, bề ngoài cũng không tệ, tính tình lại quá hung dữ, hắn thật lòng không muốn tuân theo lệnh thầy hỏi cưới thị chút nào.
"Này này này, cái cô kia cô lại gàn dở gì đấy? Cả cái phủ Gia Hưng này có ai không hay mợ Ly đây thông minh tuệ mẫn? Đến cả ông giám Đăng còn chính miệng ngợi khen đủ điều, dân chúng xa gần ai nấy đều bái phục... Cô lấy cớ gì mà bảo mợ Ly chôm chỉa sáng kiến của người khác, hả?"
Lý đảo mắt sang Huy, miệng nhếch cười. "Thế à? Thế phiền mợ Ly thông-minh-tuệ-mẫn-người-gặp-người-phục này đây chính miệng nói ra xem, cái trò dùng đá cân vàng ngày ấy, có thật sự là do mợ nghĩ ra không?"
Vũ nhìn tình cảnh trước mặt, dựa vào hiểu biết của mình đối với Ly, nàng nghĩ thị sẽ khẳng khái thú nhận, nói gì đi nữa người đàn bà này sở hữu nguyên tắc sống rất chính trực rõ ràng, nếu thật sự trộm sáng ý của người sẽ không đê tiện chối bỏ.
Nhưng nằm ngoài sức phán đoán của nàng, thị lại thẳng thừng đáp, thị không có chôm chỉa của ai hết.
"Cô..." cô ba run tay, mắt mở to nhìn Ly đầy phẫn uất. "Cô... đúng là phường trơ trẽn...! Rõ ràng đấy là sáng ý của Trạng Lường...!"
Ly lạnh lùng phất tay. "Sáng ý? Sử sách có nói đó là sáng ý của cụ sao? Sự giờ đã tiến triển đến mức này, sao cô không bảo đó là do cụ học được từ tôi? Cô không biết cái vòng lẩn quẩn trứng gà có trước hay con gà có trước à? Biết đâu cái ý tưởng này vốn chẳng thuộc về ai cả, bản thân nó vốn là một ẩn số của dòng chảy thời gian mà thôi?" (thấy cách ngang ngược của người có học chưa...? X")))))
Cô ba Lý giận đến bốc khói, đột nhiên chộp lấy tay của Ly.
"Đúng là chày cối...! Được! Tôi dẫn cô đi gặp ông huyện và Lương công công nói lý, xem xem cô chứng tỏ với thiên hạ mình là tài nữ kiểu nào!"
"Buông ra! Vì sao tôi phải chứng tỏ với bất cứ ai bất cứ cái gì chứ?! Tài nữ có phải là tôi yêu cầu họ đặt ra cho tôi đâu? Tôi có cần cái danh hảo đó!"
"Nhưng cô cũng đâu có từ chối? Muốn ra vẻ ta đây thanh cao không màng danh lợi thì sao lúc người người ùa vào tâng bốc cô không giải thích rõ sáng kiến đó không thuộc về mình? Bảo ta là ngây thơ thể hiện? Vậy còn cô là gì? Cáo già thể hiện à? Đi theo ta!"
"Không! Không đi!"
Vũ thấy sự việc tiến triển vượt ngoài kiểm soát, sợ Ly làm mất mặt ông Cả, bèn nhào lên khuyên can cô Ba. Cô Cả cô Hai nhà ông huyện thấy loạn bèn cũng nhao nhao khuyên giải, tay không ngừng lôi kéo em gái mình.
Giằng qua giằng lại, còn là ở trên cầu, dĩ nhiên lát sau liền lôi nhau té nhào xuống ao. Mà đã té ao thì phải cả đám mới thành nên chuyện... hài.
Còn lại là người duy nhất trên cầu không bị vạ lây, Huy ba chân bốn cẳng liền chạy đi hô hoán.
Lúc bấy giờ cánh đàn ông đang ở trong đình nghe Lương Đăng kể chuyện, đột nhiên lại bị cậu cả nhà xã quan làng Sêu lao ra phá đám, ai nấy đều tỏ vẻ bất bình. Nhưng đợi đến khi lời lẽ của hắn rõ ràng rành mạch thì người người mặt mày tái mét, đua nhau cuống cuồng lao về phía ao cá trong vườn.
Năm người đàn bà cùng rơi xuống ao, có cái sự nào nó... lạ đến thế?!
"Ao đấy không sâu, nhưng vì nuôi cá nên rong dưới đáy không hề cắt dọn, vị thí chủ nào có ý nhảy xuống cứu người xin hãy cầm theo dao nhỏ...!" trụ trì gọi với theo đám người đã dần xa khuất.
Dù khả năng bơi rất tốt, Vũ quả thật suýt chết với cái ao cá nhà chùa này. Nước đã