Một tháng yên ả trôi qua, ngày ngày Vũ vẫn cùng bà Tích lên núi, sức lực do đó cũng tăng lên khá nhiều. Ít nhất khi giặc cướp tấn công nơi này, nàng tự nghĩ cũng có thể chạy trốn.
Lại nói về việc này, kiếp trước sau khi bị lăn xuống đồi và rơi thẳng vào hố đốt lá, dẫn đến phỏng da nghiêm trọng, Vũ phải nằm chờ chết trên xe cũi chứa nô lệ gần nửa tháng trời. Trong những cơn sốt nửa mê nửa tỉnh, đau đến độ muốn cắn lưỡi cho xong, nàng lờ mờ nhìn thấy những bản làng bọn sơn tặc càn quét qua, ký ức lưu lại còn có một số gương mặt của dân trong bản này.
Nàng biết, bản Vĩ sớm muộn sẽ bị tấn công.
Ngày trước khi chật vật bò về làng Bưởi, Ly sụt sùi kể với nàng thị nghe thủ lĩnh bọn Nhiễu Cương thề rằng nàng đã ngã núi chết mất xác. Vậy mà lúc nàng hôn mê, chính tai đã nghe tên khốn Phát nhân lúc xung quanh không có người nhỏ tiếng trách nàng sao không chết quách trên núi Lĩnh cho xong. Núi Lĩnh là hang ổ của bọn cướp Nhiễu Cương, nếu không phải có quan hệ với bọn chúng theo cách nào đấy, sức mấy cậu Cả có thể biết nàng còn sống tại chốn thâm sơn cùng cốc đó?
Đem xâu chuỗi trí nhớ và các sự kiện lại với nhau, Vũ kết luận Phát có giao dịch qua lại với bọn cướp núi này, một trong số đó chính là chặn đường cướp nàng đi. Song lại không hiểu vì cớ gì nửa tháng sau khi việc xảy ra, chúng lại cướp phá giết chóc trong chính bản làng của họ Nguyễn? Lẽ nào là do Cả Phát làm gì đó khiến chúng bất mãn, bèn quay ngược mũi giáo tấn công chính địa bàn của kẻ đồng mưu với mình?
Là gì đi nữa, Vũ dám chắc nó có liên quan đến cậu cả nhà họ Nguyễn Hoài, cũng bởi trong trận càn quét năm đó, nàng còn nghe rõ bọn cướp la hét đòi tìm cho ra "thằng nhóc nhà Cả Trị."
Ông Trị có tận bốn người con trai, kẻ thường lui đến thôn này nhất chỉ có Cả Phát. Vì thế cái buổi sáng Vũ và bà Tích đi nửa đường đã bị vợ hai của Tuất gọi giật về, hớt hải bảo rằng có võng lọng của nhà lớn đến trước ngõ, nàng đã đoán ngay thời điểm bọn cướp ùa đến cũng đã gần kề rồi.
Hy vọng lớn nhất của nàng là bà già đã tỉnh lại, cho bà Cả hoặc bà cô Út xuống đây đón nàng về. Nàng vội vã xách quần chạy về bản xem chuyện. Nhìn sang bên cạnh, bỗng nhận ra bà Tích còn nóng lòng hơn cả nàng.
Kỳ lạ. Võng đi từ nhà lớn lên bản, chứng tỏ kẻ đến nếu không phải là nữ quyến trong nhà lớn, thì cũng là tên cậu ấm nổi tiếng thích hưởng thụ Hai Dương. Can gì bà phải nôn nóng như thế? Vũ thậm chí còn đọc ra trong đôi mắt già nua kia... sự mong chờ?
Nhưng rồi nó đã vội tan biến thời khắc bà Tích chạm mắt đến thân hình cao to của Cả Phát trong sân nhà. Vũ cũng vô cùng thất vọng, đồng thời dấy lên dự cảm chết chóc. Sự xuất hiện của thằng khốn này tại nơi đây chắc chắn phải đóng vai trò quan trọng trong sự kiện cướp bóc về sau của lũ Nhiễu Cương. Tháng ngày yên ả của nàng xem như sắp chấm dứt rồi.
Đưa tay bấm mạnh vào đùi đến ứa nước mắt, Vũ bày ra vẻ mặt cảm động phát điên, tất tả chạy đến trước mặt cậu Cả, miệng thốt ra cách xưng hô thân mật lúc xưa.
"Anh Phát! Anh Phát! Anh đến đây đón em đấy sao anh?"
Trong lòng lại thầm cười lớn trước câu hỏi ngu đần của mình. Lưu Vũ kiếp trước chắn chắn sẽ hành xử hệt vậy. Trước khi an toàn về đến nhà lớn, tốt nhất nàng vẫn nên tỏ ra vô hại.
Nhác thấy cô gái vừa chạy vào ăn vận tuềnh toàng, đầu tóc rũ ra, mặt mũi lem luốc như đứa con gái nhà nông, điệu bộ nhanh nhẹn, dáng điệu tựa hồ ẩn chứa sức sống phi thường, Phát bất giác nhíu mày.
Đây là cô tiểu thư Lưu Vũ ngậm đầy lễ nghĩa nho giáo, đến đi đường cũng phải có tay đưa tay đỡ sao? Gã dự đoán ra sự vui mừng vồn vã của nàng khi gặp mình, lại chưa bao giờ nghĩ nàng có thể thích ứng với nơi này nhanh đến vậy.
Vậy cũng tốt, Phát hài lòng nghĩ, có thế thì sau này khi về làm vợ thằng cướp Nhiễu Cương, nàng sẽ có thể nhanh chóng hòa nhập, không gây ra nhiều phiền phức cho gã.
"Anh nghe nói cái Ly bị thủy đậu, sợ thằng Tuất không cách ly tốt lại lây bệnh cho em, bèn xuống tận đây đưa nó ra chiềng Khoi chữa trị. Nó khỏi rồi em cũng yên lòng hơn, đúng không?"
Nhận thức đánh ập vào đầu Vũ như sóng thần, chuỗi chuỗi sự việc bắt đầu ngay đường thẳng lối. Song ngoài mặt nàng chỉ cười ngây ngô rồi gật đầu, mắt dời đến cái võng phủ mành sáo kín bưng phía sau gã, nơi chắc chắn đang chứa người con gái gã hết mực yêu thương.
"Vâng ạ, vốn em rất lo cho chị Ly, đã tính báo lên nhà lớn nhờ anh tìm thầy lang cho chị ấy, ngặt vì nơi này chẳng ai muốn đưa tin giúp..."
Gã Phát gật đầu, mắt tỏ điều thương tiếc. "Anh hiểu, em sống nơi này cũng chẳng dễ dàng. Hãy gắng thêm một thời gian nữa, đợi bà nội tỉnh lại, anh sẽ xuống đây đón em về ngay."
"Em cảm ơn anh..." gạt nước mắt, nàng u sầu tiếp lời, chân dợm bước về phía võng đào, đầu nảy lên ý định thử suy đoán mới của mình. "Chắc phải xa nhau một thời gian, em thật không đành lòng để chị Ly một thân một mình dưỡng bệnh nơi lạ. Hay anh cho em theo chăm sóc chị ấy với."
Quả nhiên, cậu cả nhà Nguyễn Hoài lập tức có phản ứng.
"Không nên! Em ở gần sẽ lây, chiềng Khoi lại toàn người Tày, anh không an lòng để em sang đấy. Đợi dăm bữa cái Ly đỡ bệnh, anh sẽ cho thằng Toan lênđón em đi thăm nó, nhé."
"Nhưng cũng để em tạm biệt chị ấy chứ. Ly, chị Ly ơi!"
"Ấy đừng, nó ngủ rồi..."
Nàng lớn tiếng như vậy mà trong kiệu hoàn toàn im ắng. Có vẻ Cả Phát đã đánh mê con Ly. Cũng đúng, không mê sảng thì thị đời nào chịu bỏ nàng ở nơi này. Xem ra, gã cố ý muốn cách ly nàng ở lại thôn này, mục đích là để hoàn thành vở kịch tiểu thư Lưu Vũ "vô tình" bị cướp bắt đi lúc càn quét ngang bản, còn con hầu Lưu Ly vì tình cờ bị bệnh nên may mắn thoát nạn.
Đứng trước ngõ vẫy tay tiễn bọn Cả Phát đi xa, vẻ luyến lưu yếu mềm trên gương mặt thiếu nữ dần dần trôi sạch không còn dấu vết.
Nàng đã chọn giữ yên lặng không thông báo với người trong bản, vì nàng biết họ sẽ chẳng tin nàng, thậm chí khi việc xảy ra còn có thể vu vạ nàng cấu kết với bọn cướp nên mới biết trước. Con người là một giống loài kỳ lạ, một khi họ đã không nhìn ta vừa mắt, ba điều tệ chín điều sai trên khắp cõi đời đột nhiên sẽ trở thành của ta. Nếu còn là một người tốt, Vũ nhất định sẽ bất chấp sự bài xích của dân bản để trốn về nhà lớn báo tin, nhà lớn không tin thì có thể báo lên quan bản, quan bản không tin thì lại báo lên tạo xổng, tạo mường; bị oan ức, nghi ngờ, đánh phạt sẽ cắn răng chấp nhận, miễn sao cứu được mạng người.
Nhưng nàng không phải là người tốt. Không còn nữa.
Những con người đó, họ không đáng chết, nhưng cũng chẳng đáng để nàng cứu.
Thiện lai thiện báo ư? Cả đời trước của nàng làm nhiều việc thiện, đổi lại chỉ là cái phận tiện nhân.
Ông trời có mắt? Hẳn là mắt chó.
Nàng sẽ chỉ cứu những người nàng muốn cứu, nhân nghĩa mặc kệ!
Vì biết thói quen cướp bóc vào ban đêm của bọn Nhiễu Cương, hai hôm sau ngày nào Vũ cũng cố tình la cà để bà Tích bị kẹt lại trên núi. Nàng đoán trong vòng ba ngày bọn chúng sẽ hành động, nếu không cậu cả cao quý kia cũng chẳng vác tấm thân vàng ngọc xuống đây khênh người yêu đi. Nhưng vì sao gã lại vội vàng và liều lĩnh không đáng như thế? Vì nàng mà hy sinh cả cái bản nông gia ư? Gã vốn có thể dụ nàng ra khỏi bản để bọn cướp bắt đi, đâu cần thiết vì muốn diệt chuột nhắt mà cõng rắn cắn gà nhà? Bản này tuy không đông đúc như các bản làng người Tày trong mường, song lại là nguồn cung cấp lương thực chính cho cả cái làng Bưởi và phường đúc; Cả Phát là một con người tính toán cẩn thận, Vũ nghĩ đời nào gã lại bốc đồng như thế, song lại chẳng tài nào đoán ra mục đích thật sự của gã.
Đến đêm thứ ba bị kẹt trên núi thì bà Tích sinh nghi, dường như cảm nhận ra có gì đó không ổn, bà chờ cho Vũ ngủ say rồi đốt đuốc tự mò đường xuống núi. Ngủ chừng được hai canh giờ thì nàng cũng tỉnh dậy, tìm không thấy bà Tích đâu, nàng lờ mờ đoán ra cơ sự, nhanh chóng chạy băng băng xuống núi, đến tóc cũng chẳng buồn quấn lên.
"Nguy rồi...! Mong là đêm nay chúng vẫn chưa đến..." Vũ vừa chạy trối chết vừa bẩm bẩm tự trấn an. Nhưng mặc kệ nàng nói nhiều thế nào, nỗi sợ trong lòng