Nhiều ngày tiếp theo, Vũ phân vân rất nhiều trước những con đường mở ra trước mặt.
Cho dù cái đích chỉ có một: cứu được Nguyễn Hoài Dương.
Trở về nhà lớn thoạt nghe có thể là một quyết định sáng suốt. Bởi đi theo hướng đó, nàng có thể không cần mạo hiểm, chỉ việc tìm cách cung cấp cho ông Cả những hiểu biết của mình về sào huyệt của bọn Nhiễu Cương, sau đó trông đợi vào thế lực hùng mạnh của nhà họ Nguyễn Hoài để cứu về thằng con cưng của cả gia tộc.
Đó là nếu như Nguyễn Hoài Phát không tồn tại. Hoặc nàng vẫn chưa hề hay biết bí mật lớn lao kia.
Nàng không rõ gã muốn bọn cướp bắt em trai mình đi làm gì, nhưng ít nhiều hẳn sẽ liên quan đến sự thật kia chăng? Hoặc có thể nàng đã nghĩ quá nhiều, cậu Cả chẳng qua chỉ đang bày trò để diễn màn anh hùng cứu thế? Là bất cứ điều gì đi nữa, chừng nào nàng còn chưa thể chắc chắn gã có muốn giết em trai mình hay không, nàng vẫn chưa thể yên tâm mà về nhà họ Nguyễn. Sự hối hận áy náy trong nàng đối với cái chết của bà Tích quá lớn, đến nổi nàng không làm cách nào quay đầu mà không khỏi đau xốn trong lòng.
Có lẽ đúng như bà đã từng nói, trong nàng vẫn còn chút lòng thiện? Bởi chỉ người hiền mới có khả năng cắn rứt lương tâm.
Vậy là, trong nhiều ngày tiếp theo, sau khi thu dọn những gì còn sót lại trong hang động trên núi, Vũ đã làm một việc gần mười năm nay hết lòng tránh né; dấn thân vào nguy hiểm.
Nàng không có ngựa, cũng chẳng có voi, chắc chắn sẽ đến núi Lĩnh chậm hơn bọn Nhiễu Cương, vì thế giải cứu giữa đường là việc bất khả thi. Còn đột nhập vào trại cướp ư? Đường lối trong trại Tré có thể nói nàng rành rọt như lòng bàn tay. Dẫu gì nàng cũng đã từng trầy da tróc vẩy để trốn thoát ra khỏi nơi đó. Bây giờ nghĩ đến viễn cảnh phải một lần nữa đút đầu vào rọ, không khỏi có chút chùn lòng.
Thế rồi, những ám ảnh về cái đầu ám khói đen sì của bà Tích lại tràn về trong mộng.
Người bị nàng gián tiếp và trực tiếp hại chết không phải ít, song không một ai trong số họ từng thật lòng thương nàng.
Vũ thở dài chít lại khăn tang lên đầu, thân khoác áo sô gai, chân xỏ giày rơm bước đi trên đường cái, phía sau còn kéo theo một xe gỗ chở vài xác người nàng mua lại từ kẻ dọn xác trong ngục. Nhác thấy bóng một kẻ đầu trọc, thân hình cao lớn vừa bước ra khỏi giáo phường, tay khoác ả đào tay ôm quản giáp, xung quanh có bốn gã đàn ông mặt mũi bặm trợn theo hầu, biết đó chính là Đoàn Nhưỡng - thủ lĩnh của Nhiễu Cương, nàng lập tức cúi đầu lao thẳng vào hắn.
"Con khốn đui mù này! Mày có biết vừa làm rách cái áo gấm mới của ông không? Mày-"
Quả nhiên, mắng chưa hết câu, Nhưỡng đã bị sắc đẹp mỹ miều làm cho á khẩu. Vẻ ngoài của Vũ tuy chưa được xem là nghiêng nuớc nghiêng thành, song ở Tây đạo cũng xem như mỹ mạo hiếm thấy, trách sao phường trộm cướp như Nhưỡng vừa chạm mắt đã bị choáng ngợp. Gã này trông thấy mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, lại trong cảnh thê lương khóc tang người nhà, thiên hướng thích che chở của đàn ông rất nhanh chóng bị dấy lên đỉnh điểm.
"Em van ông lớn, em lạy ông lớn, ông rón tay làm phúc mà thả cho em đi. Nhà em gặp nạn quan quyền, thầy u và anh trai đều mất cả. Lũ quan ấy còn vu cho thầy em theo bọn giặc Minh nên niêm phong nhà ở, lấy hết vàng bạc của cải trong nhà. Nay đến tiền để chôn cất người thân đàng hoàng cũng chẳng thể kham, em làm sao có thể đền áo cho ông lớn đây? Lẽ nào... cuối cùng cũng phải bán mình cho tên quan tham đã hại thầy em sao...? Giời ơi là giời...! Tôi đến phải bỏ nơi chôn nhau cắt rốn mà trốn vào đất Tày mất thôi..."
Nói rồi quỳ xuống ôm mặt khóc như mưa.
"Nào, nào, đừng khóc, ta đã bảo em đền gì đâu...? Còn giúp em chôn cất người nhà, thế nào?"
Không đợi Nhưỡng nói đến lần thứ hai, nàng ngẩng đầu, tay bấu lấy gấu áo hắn, mắt mở to, chân thành mà khẩn khoản.
"Vậy... ông không bắt tội em ạ? Ôi tạ ơn ông lớn! Em lạy đại vương! Đại vương trông đạo mạo thế này, quả nhiên là người chính nghĩa! Là bậc anh hùng! Em đây thân cô thế cô, không nơi nương tựa, nay được đại vương tha cho, xem chừng là nhân duyên trời định. Nếu đại vương không chê phận em là con gái kẻ tử tội, lại chịu lo ma chay cho thầy u và anh em, em xin nguyện đời này theo nâng khăn sửa túi cho ngài ạ."
Gã cướp núi giật mình, cả đời hắn lần đầu tiên mới có một cô gái nhà lành xinh đẹp dường này tình nguyện trao duyên, còn gọi hắn là anh hùng chính nghĩa, tôn hắn lên hàng vương hàng chúa. Gia thế nàng lại suy vong, trên không cần đối phó với quan quân bắt bớ, dưới chẳng cần phải giết hại người nhà, ấy thế mà vẫn có được người đẹp thuận lòng ngã vào tay, hắn có là con bò mới không rung động!
Nhưỡng cười ha hả, lập tức cúi xuống đỡ giai nhân đứng dậy, nhiệt tình lớn giọng. "Lời em nói vừa hợp ý ta. Vậy thì hãy cùng ta về trại... à không, về nhà ngay đi! Chúng ta nhanh chóng động phòng... ha ha...!"
Đang cười to thì gã thuộc hạ đứng kề ghé tai Nhưỡng nói gì đó, nụ cười trên môi hắn lập tức tan biến. Vũ cúi đầu nhếch môi, nàng biết chúng vừa trao đổi với nhau những gì. Vốn là kiếp trước nàng nghe bọn người ở trong trại kể lại, lần đi ngang chốn này Nhiễu Cương nhận lời cùng hợp tác với tên quan xã nơi đây để đánh cướp vàng bạc của các nhà buôn lụa từ Đông Kinh ra. Chẳng ngờ khi việc thành, gã quan xã nổi lòng tham muốn chiếm hết vàng làm của riêng, bèn lập bẫy muốn diệt gọn bè lũ Nhiễu Cương. Nhưỡng trong trận đó đã bị chém thương tổn nơi kín, nghe thầy lang phán phải dăm ba tháng mới có thể hành lạc cùng đàn bà. Vì việc này mà Nhưỡng nổi giận cho quân càn sạch quan lính xã này, còn bắt và thiến luôn tên quan xã, sau áp về núi hành hạ gần hai năm rồi mới giết chết.
Cho nên nàng không hề ngạc nhiên khi hắn tằng hắng vờ vịt nhân nghĩa, bảo nàng nên để tang cho thầy mẹ ít nhất ba tháng nhằm vẹn toàn đạo hiếu. Xem ra, gã hầu của Nhưỡng là một kẻ khá thông minh, còn biết thêu dệt cho chủ mình một lý do "phải đạo" như vậy. Vũ tỏ ra cảm kích một hồi, cuối cùng cũng ưng thuận, chấp nhận lên ngựa để Nhưỡng đưa về trại.
Vậy là từ đó, cái trại Nhiễu Cương lắm sự nhiễu nhương nọ bỗng có thêm một vị nữ chủ nhân tương lai.
Đối với bọn cướp nơi đó, nói cô gái mới đến là nữ chủ nhân tương lai cũng chẳng ngoa, bởi sự sủng ái của thủ lĩnh chúng đối với thị đã đến đà ngất ngưỡng. Chỉ riêng bản thân người con gái đó tự hiểu, việc này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Kiếp trước dù bị mất đi nhan sắc mặn mà, nàng vẫn được giữ lại trại này vì lý do hát hay, đàn giỏi. Ngày ngày phải ngồi sau rèm hát cho tên khốn này nghe, thói quen và sở thích của hắn ít nhiều nàng cũng nắm được. Loại mật ngọt tình chàng ý thiếp như của bọn tài tử giai nhân trong thơ ca, đây là lần đầu một kẻ xấu xí như Nhưỡng nếm trải, hỏi sao mà chẳng ngất ngây, say đắm?
Vì tự nguyện làm vợ Nhưỡng, Vũ được gã thủ lĩnh cướp núi ban cho cái quyền tự do đi lại, không phải bị giam hãm kềm cặp như những cô gái nhà lành bị hắn cưỡng ép mang về. Hắn còn tặng nàng nào châu nào báu, kẻ hầu người hạ để cho nàng mặc sức sai sử. Nên mới nói làm cướp một vùng còn sướng hơn vua một cõi, trách sao dân lành chẳng mấy chốc đã hóa tướng cướp.
Đã từng sống nơi này hơn năm năm, Vũ sớm đã nắm rõ từng cành cây ngọn cỏ, song vì chỉ là con hầu dưới bếp, nàng hiếm khi nào phải bước xuống hầm giam tù nhân. Mà nàng cũng rất sợ nơi hôi hám bẩn thỉu đó nên kiếp trước luôn tự giác tránh xa, có lẽ vì thế mà lúc Hai Dương bị bắt nàng không hề hay biết. Kiếp này, ít nhất nàng nắm được địa hình nơi này, kéo hắn trốn đi không phải là chuyện không thể, nhưng trước tiên phải chọn đúng dịp may mà ra tay.
Thề rồi, trời ban dịp may, cái tên của dịp may đó bao gồm hai chữ; Lưu Ly.
Đúng, là Ly. Tuy thị cải trang thành nam, nhưng Vũ vẫn còn sở hữu trí khôn của một người bình thường, nên vẫn dễ dàng nhận ra thị là nữ, dẫu có cách một bức mành.
Và dĩ nhiên, cái đám cướp này cũng đâu có bị đại bàng cắp não bay đi mà nghĩ đó là một người đàn ông?
Thị nghĩ cái giống gì thế? Bới bừa búi tóc và khoác lên cái áo dài là nghĩ đã trở thành kép? Thị xem hát chèo nhiều quá rồi chăng?
Đến lúc Ly lên tiếng, nàng chỉ còn biết vỗ đầu một cách thảm não.
"Bẩm đại vương, tôi là cậu cả nhà họ Nguyễn Hoài ở phía Đông Mường Luông, tự Nguyễn Hoài Phát. Lần này đến đây muốn cùng đại vương và các vị anh hùng bàn một vụ làm ăn."
Giọng nói này... nếu thật sự có người tin đây chính là cậu cả nhà họ Nguyễn Hoài, hẳn sẽ cho rằng hắn bị thiến từ nhỏ.
Xung quanh im phăng phắc, chỉ thoáng thấy mép râu Nhưỡng giật giật, có lẽ là đang nín cười. Tình cảnh có điều kỳ quái, rõ ràng bọn này đã nhận ra thị Ly là gái, cớ gì vẫn chưa vạch trần?
Phần Ly, thấy người trong gian đều thinh lặng, tự cảm thấy bản thân có lẽ đã khiến bọn cướp này kinh ngạc, trong lòng thị cũng tự nhiên dâng lên cảm giác tự hào. Vất vả đến cỡ nào thị mới dựa vào đống thông tin rời rạc của cậu Cả để đúc kết ra hang ổ bí mật của bọn cướp, loại trí tuệ này đâu phải người cổ đại nào cũng sở hữu? Thị nhất định phải có lòng tin với chính mình.
"Chắc chắn là các vị anh hùng nơi đây đang rất ngạc nhiên, thậm chí tức giận. Cái thằng oắt nhà Nguyễn Hoài này làm cách nào mò lên chốn