Hai tháng sau...
Trong phòng khách của Công ty giải trí Thiên Âu, Mộc Uyển đứng bên cạnh cửa sổ, đôi mắt xinh đẹp ngẩn ngơ nhìn về một nơi xa.
Cuộc đời đúng là vô thường quá.
Mới ngày nào vừa cùng nhau ngọt ngào ân ái, vậy mà chỉ chớp mắt một cái liền hoá thành người dưng.
Nhớ đến những hoài niệm của quá khứ sẽ chỉ làm cho người ta càng thêm đau lòng.
Mộc Uyển mỉm cười nhưng vẫn không giấu được cảm giác thất vọng ẩn bên trong ánh mắt.
Lẽ ra cô và anh không nên gặp nhau.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Mộc Uyển lau vội nước mắt, cơ thể nhỏ nhắn xoay người lại đối diện với người kia.
Trước mặt cô không phải đạo diễn Lưu mà là người cô ngày đêm mong nhớ.
Là người mà dù có đau lòng đến mấy cô vẫn không nỡ quên.
Mộ Tử Khanh đứng đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô.
Rồi cứ như thế, anh đi vào trong, lướt qua cô như chưa từng quen biết.
Một cảm giác nhói lên khiến cô rất khó chịu.
Trở thành người xa lạ với những mình từng yêu thương, cảm giác này thật khiến người ta không muốn nhớ tý nào.
"Mộ tổng, anh đến tìm em sao?"
Kiều Ỷ Lan nhìn thấy anh thì liền vui vẻ chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh.
Mộ Tử Khanh cũng không có ý đẩy cô ấy ra, ngược lại còn để cô ấy nép đầu vào lòng mình.
"Ỷ Lan, không phải là em đang thu âm sao?"
"Vâng! Em đang thu âm, nghe trợ lý nói anh đến liền vội vã tới tìm anh."
(Kiều Ỷ Lan: 23 tuổi, ca sĩ mới mà Thiên Âu đang trong quá trình đào tạo và nâng đỡ.)
Mộ Tử Khanh nhìn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô gái trong lòng mà nở một nụ cười lạnh.
"Tìm anh làm gì?"
"Thì người ta nhớ anh đó."
"Thật sao?"
"Thật mà.
Mộ tổng, tối nay người ta tới tìm anh có được không?"
"Được!"
Mộc Uyển đứng đó, im lặng nhìn.
Hoá ra, lời đồn đại đều là sự thật.
Mộ Tử Khanh phong lưu đa tình, bên cạnh anh không thiếu phụ nữ.
Những lời mà người ta nói thật chẳng sai tý nào.
Mặc Đình Kiên vừa xong cuộc họp với giám đốc các bộ phận thì liền vội vã chạy tới phòng khách.
Nhìn thấy một màn ba người này thật là làm cho anh giật mình muốn té ngửa.
Thế giới này đúng là nhỏ bé quá, quay tới quay lui lại vẫn cứ để hai người họ gặp lại nhau.
Đôi mắt tinh ý nhìn vào Kiều Ỷ Lan đang nép mình vào lòng tên xấu xa nào đó, Mặc Đình Kiên bất giác mà thấy lạnh sóng lưng.
Cái tên này thù dai thật, trước mặt cô ấy lại đi thân mật với một người khác, như vậy chẳng phải là đang cố tình tổn thương người ta hay sao?
"Mộc Uyển! Xin chào!"
"Xin chào!"
"À cô...!Cô tới đây..."
"Tôi có hẹn với đạo diễn Lưu để bàn một chút về kịch bản.
Nhưng mà bây giờ tôi lại bận mất rồi.
Mặc tổng, nhờ anh chuyển lời với đạo diễn Lưu là tôi sẽ đến tìm anh ấy sau."
"Được! Cô bận thì cứ đi đi.
Tôi sẽ nói lại với cậu ta."
"Cảm ơn anh."
Mộc Uyển mỉm cười, gật đầu chào Mặc Đình Kiên rồi vội vã bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn kiên cường ấy, Mặc Đình Kiên không thể nén được tiếng thở dài.
"Mộ Tử Khanh, cậu cố tình sao?"
"Tôi không biết cậu muốn nói gì."
Vừa nói, anh vừa kéo cái người đang dính chặt vào lòng mình ra.
Kiều Ỷ Lan có chút bất mãn nhưng khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo không chút độ ấm đó, mấy lời chưa nói cũng trôi ngược hết vào trong.
"Ra ngoài!"
"Mộ tổng..."
"Ra ngoài! Đêm nay cũng không cần đến chỗ tôi."
Kiều Ỷ Lan nhìn anh tỏ vẻ không hài lòng.
Đáp lại thái độ của cô ta là gương mặt lạnh lùng không có chút cảm xúc nào của anh.
Mặc Đình Kiên cũng chen vào, bảo cô ta mau trở lại làm việc của mình.
Kiều Ỷ Lan tức tối bỏ đi.
Trong phòng khách chỉ còn lại Mặc Đình Kiên và Mộ Tử Khanh.
"Cậu làm như vậy không sợ cô ấy đau lòng sao?"
"Đau lòng? Hừm...!Cô