Cô ta?
Sầm Hoan nhìn màn hình tối đen, nhớ lại ý nghĩa những lời cuối cùng của Hoắc Đình Đông, vô thức cau mày.
Cô ta chắc là đang ám chỉ vị hôn thê của anh là Hướng Đoá Di, phải không?
Làm sao có thể trùng hợp như vậy mà bị cô ta nhìn thấy chứ?
——Mặc dù không nhìn rõ đó là em, nhưng em hãy cẩn thận.
Cô thầm lẩm nhẩm câu này, trong lòng có chút khó chịu.
Cảm thấy mình giống như một hồ ly tinh lén yêu đường sau lưng nữ chính và bị nữ chính bắt quả tang, vậy hồ ly tinh chạy trốn khắp nơi đúng không?
Lương Hựu Tây đã luôn chăm chú nhìn mặt cô kể từ khi cô trả lời điện thoại, không hề rời mắt đi.
Anh ta thấy cô khi nói chuyện với người ở đầu dây bên kia điện thoại thì không khỏi mặt mày rạng rỡ, ngay cả khóe miệng cũng hơi cong lên, vành tai ửng hồng, vẻ mặt ủy như đang thẹn thùng, như đang không hài lòng, hoàn toàn là thái độ của một cô gái nhỏ đang chìm trong hũ mật.
Bất kể nam hay nữ, chỉ cần được cuộc gọi từ người mình yêu thì mới xuất hiện những biểu hiện như trên, đêm đó cô đã ngầm thừa nhận rằng người trong lòng cô là cậu nhỏ của cô, vì vậy bây giờ người ở đầu bên kia điện thoại chắc cũng là anh.
Chỉ là đêm đó người đàn ông đó có nhăn mặt rút tay rời đi, còn cô lại cố ý nhờ anh ta giả làm bạn trai của cô để lừa dối anh, tại sao có mới cách có hai ngày, quan hệ của hai người bọn họ đã phát triển như vũ bão, đi đến mức độ thân mật như vậy rồi?
Hai người bọn họ đều có những suy nghĩ khác nhau, không ai lên tiếng nói ra.
“Bác sĩ Sầm,” Từ bên ngoài truyền đến giọng nói, đồng thời cửa phòng khám bệnh bị đẩy ra, Tiểu Mạnh đi vào, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong đã lập tức lè lưỡi, mỉm cười lấy lòng Lương Hựu Tây: “Xin lỗi bác sĩ Lương, tôi đã làm phiền hai người hẹn hò yêu đương rồi, nhưng tôi có chuyện cần tìm bác sĩ Sầm.”
“Có chuyện gì vậy?” Sầm Hoan hoàn hồn hỏi cô ấy lại lần nữa, cũng không buồn đính chính rằng cô và Lương Hựu Tây không phải quan hệ bạn trai bạn gái, dù sao nói rồi cũng sẽ không có ai tin.
“Ừm, bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt huyết áp cao và đang than là đau đầu, định nhờ cô đến xem thử cho ông ấy.”
Phòng chăm sóc đặc biệt? Vậy không có nghĩa là phải gặp Hướng Đoá Di sao?
Sầm Hoan cau mày, nhưng cũng đứng dậy.
“Em yêu à, chuyện tối mai mẹ anh hẹn chúng ta ăn cơm cứ quyết định như thế đi nhé.
Sau khi em tan làm về rồi ngủ một giấc thật ngon, đến giờ anh sẽ tới đón em.
Tối nay, đột nhiên nhớ ra mình có việc phải làm, vì vậy, anh sẽ không thể ở bên cạnh em được, đừng nhớ anh quá nhiều nhé.”
Trong khi cô đang kinh ngạc thì Lương Hựu Tây đã nhanh chóng cúi xuống và hôn lên môi cô một cái, sau đó quay người rời đi, tốc độ nhanh đến mức khiến Sầm Hoan không kịp thậm chí không có thời gian để tát anh ta một cái.
“Woah, bác sĩ Sầm, cô thật là hạnh phúc ~” Tiểu Mạnh nhìn chằm chằm Sầm Hoan môi và mắt đều đã đỏ hoe.
Khóe miệng Sầm Hoan giật giật, cô tức giận đến nói không nên lời.
“Thì ra ngay cả viện trưởng cũng biết chuyện của cô và bác sĩ Lương sao? Trời ơi, vậy chẳng phải hai người sắp kết hôn rồi sao? OMG~ Lần này thật không biết sẽ bóp chết biết bao nhiêu trái tim của nam nữ đồng nghiệp chưa cưới.”
“Tim của cô chưa chết là tốt rồi, mau làm cái việc đi, ngoan ~~” Cô vỗ vỗ mặt Tiểu Mạnh như đang sờ cún con, sau đó đi ra ngoài.
**
Tiêm thuốc hạ huyết áp cho Hướng Vanh, thấy ông ta vẫn còn đau đầu, vì vậy Sầm Hoan đã xoa bóp huyệt vị đầu cho ông ta.
Cái này là do một người Anh gốc Hoa dạy cho cô khi cô làm việc ở London, ông ấy là một giáo sư già đã hành nghề y năm mươi năm.
Ông ấy đã nghiên cứu về huyệt đạo của con người rất nhiều, đặc biệt giỏi trong việc xoa bóp bấm huyệt để giảm các triệu chứng đau đầu khác nhau.
“Bác sĩ Sầm, tôi không ngờ cô không chỉ có y thuật cao mà còn khéo tay nữa.” Hướng Vanh nhắm mắt lại, cảm nhận được cô đang xoa nắn, ấn qua lại vài huyệt đạo trên đầu mình.
Vốn dĩ đầu đang đau nhức vô cùng đã từ từ bị cảm giác thoải mái thay thế.
Sầm Hoan mỉm cười, lại mát xa cho ông ta thêm một lúc nữa rồi mới dừng lại.
“Thực ra xoa bóp ấn huyệt không khó học lắm, chỉ cần có tính nhẫn nại và kiên trì thì cho dù già cũng có thể học được.”
Hướng Vanh mỉm cười và xua tay: “Đừng nói nữa, tôi già rồi, không được nữa, ngay cả Tiểu Đóa cũng chưa chắc đã học được.”
Ông ta nhìn về phía con gái đang đứng bên cửa sổ, gọi đến mấy lần Hướng Đoá Di mới quay đầu nhìn lại.
“Bố, có chuyện gì sao?”
“Tiểu Đóa, từ lúc ban nãy đi vào tới giờ con đã luôn im lặng, sắc mặt cũng không tốt cho lắm, có phải là cơ thể không khỏe không?”
Hướng Đoá Di đã bị Hoắc Đình Đông làm cho tức giận nên mặt mới tối sầm lại.
Hoắc Đình Đông không yêu cô ta, trong lòng cô ta rất ấm ức, nhưng một chuyện mất mặt như vậy làm sao cô ta có thể nói với bố mình được?
Cô ta lắc đầu, nói là không có gì.
“Nếu con cảm thấy không thoải mái thì cứ để bác sĩ Sầm khám thử cho con.
Đình Đông là cậu nhỏ của cô ấy.
Sau này khi em kết hôn với Đình Đông, con sẽ là mợ nhỏ của cô ấy.
Quan hệ thân thiết như vậy.
Đừng xa cách như người ngoài.”
Ngay khi Hướng Vanh nói xong, Hướng Đoá Di và Sầm Hoan đồng thời kinh hoàng.
Hướng Đoá Di nhớ lại lời nói của Hoắc Đình Đông rằng anh vĩnh viễn không bao giờ chạm vào cô ta, vì vậy cuộc hôn nhân đối với cô ta mà nói rõ ràng là một điều mỉa mai.
Còn Sầm Hoan lại bị đâm một nhát bởi vì cách gọi mợ nhỏ đó, đồng thời cũng ý thức được rằng cuối cùng Hướng Đoá Di mới chính là người phụ nữ sẽ kết hôn với cậu nhỏ của mình.
Trong lòng cô đau nhói, sắc mặt vô thức tái nhợt.
“Tôi có thể gọi cô là Hoan Hoan không?” Hướng Đoá Di đột nhiên hỏi cô.
Sầm Hoan hơi ngạc nhiên.
Kể từ khi bước vào phòng chăm sóc đặc biệt cô đã luôn chú ý