Trở lại phòng khám bệnh, Sầm Hoan tràn đầy tâm sự gục xuống bàn làm việc, nghĩ đến vẻ mặt hung hăng hùng hổ vừa rồi của Hướng Đoá Di, cô lại càng cảm thấy tình trạng của mình và cậu nhỏ chính là đang ngoại tình.
Cô thực sự không thể hiểu được rốt cuộc cậu nhỏ đang nghĩ gì? Tại sao rõ ràng anh đã có Hướng Đoá Di, hơn nữa còn sắp kết hôn với cô ta rồi mà còn đến trêu ghẹo cô? Còn cô cũng thật là, rõ ràng biết tất cả những chuyện này đều sẽ không có kết quả đâu, nhưng tại sao cô lại cứ chìm đắm hết lần này đến lần khác?
Nhưng dù sao thì anh vẫn là người đàn ông cô yêu bao nhiêu năm và cho đến tận bây giờ vẫn yêu sâu đậm.
Bình thường chỉ cần anh chịu nói chuyện với cô, cô sẽ vui vẻ rất lâu, huống chi bây giờ anh đã bỏ sự ràng buộc mối quan hệ huyết thống cậu cháu, tự mình tìm đến cô, cho dù có như thế nào cô cũng không thể từ chối sự cám dỗ của anh.
Nghĩ đến Hướng Đoá Di liên tục nhấn mạnh trong điện thoại di động của cậu nhỏ có ảnh của mình, cô vội vàng lấy di động ra tra cứu, nhưng kết quả không tìm thấy gì cả.
Truyện Võng Du
Đang băn khoăn không biết chuyện bức ảnh có phải là thật hay không thì điện thoại trên tay đột nhiên reo lên.
Cô bị tiếng chuông đột ngột vang lên làm cho giật mình, đưa mắt nhìn màn hình, nhìn rõ người gọi đến, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia kinh ngạc, cô lập tức bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói trẻ con mềm mại.
“Mẹ ơi, con là Tranh Tranh.”
Trong lòng Sầm Hoan mềm nhũn ra, cô vô thức mỉm cười: “Con gái ngoan, sao hôm nay con không ngủ trưa?”
“Đã mấy ngày rồi mẹ không gọi điện cho con, Tranh Tranh và chú đều nhớ mẹ.” Trước lời phàn nàn của con gái khiến Sầm Hoan cảm thấy có lỗi.
Từ ngày về quê ở với cậu nhỏ cho đến bây giờ, đã mấy ngày rồi cô không gọi điện cho con gái.
“Tranh Tranh, mẹ bận rộn công việc, nhưng trong lòng mẹ vẫn luôn nghĩ đến Tranh Tranh đó, cục cưng đừng giận mẹ nhé.”
“Vậy khi nào thì mẹ về? Tranh Tranh đã rất lâu rất lâu không gặp mẹ rồi.”
Câu hỏi này khiến Sầm Hoan nghẹn lời.
Trước mắt còn hơn 2 tháng nữa là sang năm mới rồi, nhưng cô vẫn chưa đủ can đảm để kể cho mẹ nghe chuyện về con gái.
Đặc biệt là bây giờ cô lại đang dây dưa không rõ với cậu nhỏ, nếu đón con gái về bên mình…
Cô cắt đứt dòng suy nghĩ, không dám nghĩ tiếp nữa.
“Sầm Hoan, cậu có đang nghe không?” Một giọng nam dịu dàng truyền đến.
Sầm Hoan thở dài, nhẹ nhàng nói: “Tần Qua, tôi còn chưa nói cho mẹ biết chuyện của Tranh Tranh, tôi phải làm sao bây giờ?”
Tần Qua ở đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, đột nhiên hỏi: “Cậu đã gặp anh ta chưa?”
Sầm Hoan giật mình, còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe Tần Qua nói: “Đừng có nói dối đấy, nếu không tôi sẽ tức giận.”
Cô vô thức nắm chặt tay, mấp máy môi nhưng không thể mở miệng.
“Sao không nói gì đi? Có phải đã gặp nhau rồi không?” Tần Qua từ sự im lặng của cô đã đoán ra được manh mối, đợi một lúc vẫn không thấy cô đáp lại, điều này càng khẳng định suy đoán của anh ta là chính xác.
“Tôi biết là sẽ như vậy mà.” Anh ta khẽ cười mập mờ, như xen lẫn sự châm chọc: “Tuy rằng cậu là vì bố cậu nên mới quay về, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn nhớ tới anh ta, mấy ngày nay không gọi điện về, có phải là vì đang ở bên cạnh anh ta không?”
Suy đoán của Tần Qua chính xác đến mức Sầm Hoan suýt chút nữa đã nghĩ rằng anh ta đã cài đặt phần mềm công nghệ cao gì đó có thể theo dõi nhất cử nhất động của cô, hoặc là anh ta đã bố trí người xung quanh để theo dõi cô.
“Sầm Hoan, cậu đã quên những lời cậu đã nói khi cậu sinh ra con bé Tranh Tranh rồi sao? Tại sao cậu lại luôn ăn chay kể từ khi sinh con bé ra? Rõ ràng cậu biết rằng sẽ không có kết quả với anh ta, nhưng cậu vẫn dây dưa không rõ, cậu muốn hủy hoại bé Tranh Tranh sao?”
Ngữ khí của Tần Qua sắc bén, mang theo sự tức giận không dễ phát giác ra.
Sắc mặt Sầm Hoan tái nhợt, sợ con gái ở bên cạnh nghe thấy những lời của anh ta nên vội vàng ngăn cản không cho anh ta nói tiếp.
“Rời xa anh ta đi, Sầm Hoan à.
Không chỉ bởi vì hai người bị ràng buộc bởi huyết thống mà còn là bởi vì anh ta không yêu cậu.
Cậu như vậy sẽ chỉ tự hủy hoại bản thân mình mà thôi, rồi đến lúc đó bé Tranh Tranh phải làm sao đây?”
“Cậu tự lo liệu cho mình đi.”
Nói xong, Tần Qua cúp điện thoại.
Sầm Hoan cầm điện thoại, nghĩ đến những lời Tần Qua nói, trong lòng từng chút một lạnh đi.
Trên đời không có bức tường nào là không lọt gió, nếu cô tiếp tục dây dưa với cậu nhỏ, nhất định sẽ bị người khác biết chuyện, đến lúc đó mọi người trên đời này đều sẽ biết cô loạn luân với cậu nhỏ của mình.
Mặc dù cô không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, nhưng còn con gái cô thì sao? Bố mẹ thì sao?
Cô vô thức nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, khi cơn đau nhói tràn lan khắp lòng bàn tay cô đã đưa ra một quyết định.
*****
Cùng thời gian với ngày hôm qua, Sầm Hoan vừa bước ra khỏi bệnh viện đã nhìn thấy Hoắc Đình Đông lái xe về phía cô.
Xe dừng trước mặt cô, nhưng cô không có ý định lên xe, chỉ gõ cửa sổ.
Hoắc Đình Đông ngồi trong xe nhất thời bối rối, hạ cửa kính xe xuống nói: “Lên xe trước đi.”
Vẻ mặt Sầm Hoan bình tĩnh lắc đầu, sau đó ném chiếc điện thoại di động đã sim điện thoại của mình ra ném lên ghế phụ thông qua cửa kính ô tô đã hạ xuống.
Hành vi kỳ lạ của cô khiến Hoắc Đình Đông cau mày.
“Ý của em là gì?” Anh nhìn cô, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
Sầm Hoan hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Cậu nhỏ, trò chơi đến đây là kết thúc đi, em không chơi nữa.
Cháu trả điện thoại di động cho cậu, cháu hy vọng sau