Khi Sầm Hoan tỉnh dậy thì đã là buổi chiều.
Khi mở mắt ra, bên cạnh giường trống không.
Cô mở to mắt nhìn lên trần nhà, nhớ lại những cảnh tượng trước đó, như thể cô đang nằm mơ.
Cô vẫn chưa ăn gì cả, còn bị giày vò lâu như vậy nên đã rất đói rồi.
Cô cau mày, chịu đựng cơn đau nhức trên người, xuống giường tắm rửa sạch sẽ, sau đó vào bếp tìm đồ ăn.
“Em tỉnh rồi à?” Một giọng nam trầm thấp từ trong phòng khách truyền đến, cô sửng sốt ngẩng đầu nhìn, liền nhìn thấy Hoắc Đình Đông từ trên ghế sô pha đứng dậy đi tới, bóng dáng cao lớn quay lưng lại với ánh đèn ban công, Sầm Hoan không nhìn rõ biểu cảm trên mặt của anh, nhưng có thể nhận thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên.
Có vẻ như tâm trạng anh đang rất tốt?
Hứ, bắt nạt cô thành ra như thế này đương nhiên là tâm trạng anh tốt rồi.
Nghĩ đến việc anh giày vò mình đến mức khóc không ra nước mắt, Sầm Hoan không vui quay đầu lại, không thèm để ý đến anh, đi thẳng vào trong bếp.
Hoắc Đình Đông cũng không hề khó chịu trước thái độ của cô, đi theo nhìn cô tìm đồ ăn trong tủ lạnh.
Sầm Hoan lấy hai quả cà chua và hai quả trứng ra định nấu mì ăn, nhưng khi quay người lại đã phát hiện Hoắc Đình Đông đang nhìn mình chằm chằm.
Cô liếc nhìn dáng vẻ nhếch nhác của mình, còn người đàn ông đối diện lại sảng khoái, tươi tỉnh, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn sau khi ăn nó uống say, giọng điệu không tốt nói: “Anh làm em đói bụng quá rồi, nấu cho em ăn đi.”
Hoắc Đình Đông nhìn đồ trong tay, rồi lại nhìn cô, nhướng mày, đặt cà chua và trứng lên quầy, sau đó xắn cổ tay áo sơ mi lên cao, bắt đầu làm mì cho cô.
Sầm Hoan đứng bên cạnh nhìn anh thành thạo rán trứng và cắt cà chua, nhưng khi anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, cô lập tức mất tự nhiên liếc mắt đi, sau đó dứt khoát bước ra khỏi bếp, nép vào ghế sofa trong phòng khách nhìn ra ban công đến ngẩn ngơ.
Hơn mười phút sau, Hoắc Đình Đông bưng hai bát mì đi vào phòng khách, mùi thơm của thức ăn tràn vào trong hơi thở, Sầm Hoan lấy lại tinh thần, cũng không thèm nhìn Hoắc Đình Đông, tự mình bưng một bát trong đó và bắt đầu ăn.
Hoắc Đình Đông ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô ăn món trứng chiên, sau đó lại gắp quả trong bát của anh đặt vào bát của cô.
Sầm Hoan sửng sốt, “hứ” một tiếng, không chút khách khí ăn ngay không ngần ngại.
“Anh nhớ là trước đây em có ăn thịt, sao bây giờ lại ăn chay hết?” Hoắc Đình Đông đột nhiên hỏi.
Tay Sầm Hoan cứng đờ, không trả lời anh, tiếp tục ăn hết tô mì rồi bỏ vào bồn rửa trong bếp.
“Đừng giận nữa.” Khi cô quay người lại, đã đụng phải một bức tường thịt.
Cô muốn lùi lại, nhưng hai vai cô đã bị một đôi tay to lớn nắm lấy, ép cô vào lòng anh.
Cô ngước mắt lên, đôi mắt đẹp phun ra ngọn lửa, nhưng giọng điệu lại cực kỳ bình tĩnh: “Rốt cuộc em muốn làm gì? Mau chóng cho anh một đáp án đi, cũng đừng để anh mơ hồ tự suy đi đoán lại nữa, được không?”
Hoắc Đình Đông im lặng ôm cô.
Ngửi thấy mùi thơm dễ chịu mà lại quá đỗi quen thuộc trên người anh, mũi của Sầm Hoan cảm thấy cay xè.
“Rõ ràng là anh không yêu em, tại sao còn đối xử với em như vậy? Nếu anh không để em đi, em sẽ lầm tưởng rằng anh yêu em, như vậy chỉ làm em càng lún càng sâu thêm mà thôi...”
Cơ thể trong lòng anh khẽ run lên, Hoắc Đình Đông vô thức ôm cô chặt hơn, cúi đầu hôn lên tóc cô, bàn tay to lớn đắt lên lưng cô nhẹ nhàng an ủi, nhưng cuối cùng anh vẫn không chịu cho cô một câu trả lời hay một lời hứa nào.
Sầm Hoan đột nhiên cảm thấy nguội lòng.
“Anh đi đi, em không muốn gặp anh nữa.” Cô nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói.
Hoắc Đình Đông nhấc cằm cô lên, vẻ mặt có chút u ám: “Nếu em yêu anh, tại sao lại đẩy anh ra?”
“Vậy anh có yêu em không?” Sầm Hoan trừng to mắt hỏi anh, ánh mắt vô cùng rõ ràng.
Hoắc Đình Đông nghẹn lời, không thể nào lên tiếng được.
“Anh xem, em đã biết ngay là anh sẽ im lặng mà, mỗi lần em hỏi anh đều như vậy cả.” Sầm Hoan cười nhạo chính mình.
Hoắc Đình Đông nhìn vẻ đau thương trên mặt cô, một lúc sau mới nói: “Anh ở bên cạnh em, như vậy còn chưa đủ sao?”
Đây thực sự là một sự cám dỗ lớn, nếu đổi là lại trước đây, Sầm Hoan chắc chắn sẽ cảm kích vô cùng vì lời hứa này của anh.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh đã có một vị hôn thê sắp cưới.
Nếu sau khi kết hôn mà cô vẫn ở bên anh, vậy chẳng phải cô đã trở thành kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác sao?
Mặc dù cô không quan tâm đến người khác nghĩ gì về mình, nhưng cô không thể bỏ qua người khác nghĩ như thế nào về con gái và bố mẹ của mình.
Hơn nữa, giữa bọn họ chính là tình yêu loạn luân không được cả thế giới chấp nhận.
Cô hít một hơi thật sâu, giọng điệu gần như là đang cầu xin: “Buông tha cho cháu đi, cậu nhỏ, cháu mệt rồi.”
Trên vai đột nhiên bị siết mạnh, mạnh đến nỗi khiến Sầm Hoan phải cau mày.
“Em thực sự muốn kết thúc sao?” Anh hỏi, giọng nói lạnh lùng.
Sầm Hoan gật đầu, cơn đau trên vai khiến cô không thể cất lời.
“Nếu anh không cho phép thì sao?”
Vai cô càng lúc càng đau, cô cố gắng vùng vẫy, một lúc sau mới lấy lại hơi mới đáp lại anh: “Khi ở London, em đã bị trầm cảm nghiêm trọng một thời gian, suýt nữa thì tự tử, tất cả đều là nhớ anh ban cho.
Trừ khi anh muốn em mắc phải căn bệnh đó một lần nữa, nếu không thì đừng ép em.”
Trầm cảm, tự sát.
Sắc mặt Hoắc Đình Đông đột nhiên thay đổi, nhìn gò má gầy gò của cô, trong lòng anh đau nhói.
Khó trách sau khi cô trở về nước cô lại tránh mặt anh khắp nơi, chẳng trách cho dù rõ ràng cô yêu anh nhưng lại muốn đẩy anh ra, bởi vì anh không thể hứa với cô, không thể cho cô cảm giác an toàn, còn