Sầm Hoan thay một chiếc váy hoa nhí kiểu nữ tính, phối với áo khoác nhỏ màu trắng và giày cao gót cùng màu, mái tóc dài được tết thành bím dày buông xõa trước ngực, trang điểm rất nhẹ nhàng, khi xuất hiện trước mặt Lương Hựu Tây như thế này người đó chỉ cảm thấy hai mắt sáng lên, ý cười trong mắt càng sâu đậm.
“Cởi chiếc khăn lụa quấn quanh cổ này ra sẽ tốt hơn đấy.” Anh ta vừa nói vừa vươn tay.
“Đừng.” Sầm Hoan lùi lại để ngăn hành động của anh ta, vẻ mặt có hơi hoảng loạn, bởi vì chiếc khăn lụa là cô dùng để che dấu hickey trên cổ mình.
Lương Hựu Tây sửng sốt, đôi mắt liếc nhìn thấy vẻ hoảng loạn thoáng qua trên khuôn mặt cô, như thể chợt hiểu ra điều gì, vẻ mặt hơi trầm xuống, nhưng vẫn không nói gì.
“Đi nào.”
Sầm Hoan không để ý đến sự lạ lùng của anh ta, cất điện thoại vào túi rồi đi về phía cửa.
“Lát nữa ghé qua cửa hàng hoa quả mua chút hoa quả.” Sau khi lên xe, Sầm Hoan đột nhiên nói.
Lương Hựu Tây gật đầu và lặng lẽ lái xe.
Sầm Hoan nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe dừng lại ở đèn đỏ, Lương Hựu Tây liếc nhìn người phụ nữ đang lơ đễnh bên cạnh, tỏ ra thản nhiên hỏi: “Cậu nhỏ của cô đến tìm cô để làm gì?”
Sầm Hoan quay lại, có hơi ngạc nhiên vì sao anh ta biết cậu nhỏ đã đến nhà cô.
“Tôi tình cờ gặp anh ta ở sảnh của căn hộ.
Trông sắc mặt của anh ta không được tốt cho lắm.
Có phải là hai người đã cãi nhau rồi không?”
“Không có.” Sầm Hoan phủ nhận, cúi đầu nghịch dây đeo vai của chiếc túi nhỏ.
“Điện thoại di động của tôi bị hỏng rồi, anh ấy đến để đưa điện thoại di động cho tôi.”
“Có thật là...!chỉ như vậy thôi sao?”
Giọng điệu nghi ngờ của anh ta khiến Sầm Hoan có chút chột dạ và cũng cảm thấy phiền muộn vô cùng.
“Lương Hựu Tây, anh không phải bạn trai của tôi, mà cho dù có là bạn trai, anh cũng không có tư cách can thiệp vào chuyện cá nhân của tôi.
Với quan hệ hiện tại của chúng ta, dường như tôi cũng không cần phải nói cho anh biết hết mọi chuyện đúng không?”
Lương Hựu Tây nhìn cô và nói nhẹ nhàng: “Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô bị tổn thương.”
Hơi thở của Sầm Hoan như nghẹn lại, rồi cô lại nghe anh ta nói: “Yêu một người là không sai, nhưng nếu yêu một người mà mình không nên yêu, thì cho dù có đau đớn đến đâu cô cũng nhất định phải buông tay.”
“Nói nghe nhẹ nhàng quá.” Sầm Hoan bĩu môi: “Anh không phải là tôi, làm sao biết buông tay khó khăn đến mức độ nào?” Cô khẽ thở dài: “Nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
“Kết thúc?”
“Đèn xanh rồi.” Sầm Hoan lên tiếng nhắc nhở anh ta, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.
Lương Hựu Tây không hề bị lay động: “Ban nãy cô nói kết thúc, điều đó có nghĩa là cô sẽ không ở bên anh ta nữa?”
“Tôi chưa bao giờ ở bên anh ta.”
Lương Hựu Tây nhìn cô chằm chằm, sau khi nhìn thấy vẻ quyết tâm lóe lên trong mắt cô, đôi lông mày đang cau lại cuối cùng cũng thả lỏng, khởi động xe và rời đi.
***
Sầm Hoan vốn nghĩ rằng bố mẹ của Lương Hựu Tây đều sẽ có mặt, nhưng hóa ra chỉ có một mình mẹ anh ta.
Tịch Văn Quyên mặc bộ quần áo ở nhà giản dị, trên người còn đeo tạp dề, dáng vẻ tươi cười của bà ấy tạo cho người ta một cảm giác dịu dàng của một bà nội trợ gia đình.
Nếu Sầm Hoan không nhìn thấy hình ảnh một người phụ nữ mạnh mẽ khi làm việc trong bệnh viện của bà ấy, cô thật sự đã tưởng rằng bà ấy vốn dĩ là một bà nội trợ.
“Hoan Hoan, nghe Tây Tây nói cháu chỉ ăn chay thôi? Như vậy không tốt đâu, cháu nên chú ý đến kết hợp dinh dưỡng, lần sau bác sẽ nấu cho cháu một chút món ăn mặn.”
Tại bàn ăn tối, Tịch Văn Quyên đưa cho Sầm Hoan một viên thịt viên lớn chay, vừa nói chuyện vừa nhìn dáng người mảnh khảnh của cô.
Sầm Hoan nhìn một bàn đầy đồ chay, có chút ngượng ngùng cười nói: “Thật sự xin lỗi, hại viện trưởng Tịch phải ăn chay theo.
Cháu đã ăn suốt mấy năm nên quen rồi, hễ thấy thịt là lại mất khẩu vị.”
“Con bé này, tại sao ở nhà mà cũng gọi bác là viện trưởng Tịch?” Tịch Văn Quyên cười nói: “Tây Tây thích cháu, bác cũng thích cháu, cho dù cháu không thể trở thành bạn trai bạn gái với thằng bé, bác cũng vẫn có ấn tượng tốt với cháu.”
Sầm Hoan không ngờ bà ấy lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, có chút ngượng ngùng chuyển chủ đề: “Tài nấu nướng của bác gái thật là giỏi, ngay cả món chay cũng có thể ngon như vậy.”
“Nếu cháu thích ăn, sau này cứ thường xuyên tới đây, bác sẽ dạy cháu làm, cháu mà học được thì Tây Tây cũng có phúc ăn.”
Khóe miệng Sầm Hoan co giật, thầm mắng mình nói nhiều.
Lương Hựu Tây mỉm cười, không ngừng gắp thêm đồ ăn vào bát của cô.
Tịch Văn Quyên thấy trong mắt mình con trai của mình chỉ có Sầm Hoan, lắc đầu cười.
“Thím Trần, tôi sắp chết đói rồi, có gì ăn không?” Một giọng nữ lanh lảnh từ trong đại sảnh truyền đến.
Ba người trong phòng ăn đều sửng sờ, thím Trần giúp việc vội vàng chạy ra khỏi bếp, nói với cô gái đang thay giày ở hành lang: “Cô chủ, bà chủ và cậu chủ đang ở nhà, còn có bạn gái của cậu chủ nữa, đang ở —”
“Bạn gái?” Cô gái vốn dĩ đang cúi người đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú đáng yêu tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Anh tôi có bạn gái từ khi nào, sao tôi lại không biết?”
Không để cho thím Trần kịp trả lời, cô gái đã nóng lòng chạy lon ton vào phòng ăn.
Nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, Tịch Văn Quyên và con trai đưa mắt nhìn nhau, bất lực nói: “Không biết đến năm nào tháng nào em gái của con mới trầm tĩnh lại, đừng cứ ríu rít như chim sẻ nữa.” Cô vừa dứt lời, một bóng người đã vọt tới trước mặt cô, mê hoặc ôm lấy cổ cô: “Mẹ, sao mẹ lại nói con gái mẹ là chim sẻ? Con chim sẻ xấu xí như vậy, người ta không muốn là chim sẻ như thế mãi.”
Bà ấy vừa nói vậy, một bóng người đã lao tới trước mặt